Nguyên Thanh cũng sợ đến mềm cả chân, ba người co lại một cục dựa vào cửa.
Quỷ càng lúc càng gần, Nguyên Thanh nghiến răng, rút ra mười mấy lá phù sét cuối cùng ném một lượt.
“Ùng ùng ——”
Sấm chớp vang rền trong nhà, khói đen mù mịt, không nhìn thấy gì.
Khi khói tan, đập vào mắt là một đám quỷ đầu tóc xoăn tít, cháy vàng khét lẹt như mới đi uốn tóc về.
Cả người lẫn quỷ đều đơ tại chỗ.
Giang Dương sớm đã ngất lịm.
Mao Tiểu Phàm phì ra một ngụm khói đen, cặp răng trắng sáng nổi bật, nói:
“Sư phụ, phù sét của người vô dụng rồi, chỉ làm bọn họ đi… làm đẹp thôi.”
Nguyên Thanh vừa nói vừa phun khói:
“Cái gì? Cậu nói gì cơ?”
“Con nói —— phù của người không hiệu quả, chỉ giúp bọn họ… dưỡng da thôi!”
Nguyên Thanh:
“Tuy vật lý công kém, nhưng thắng ở tinh thần công kích, thấy không, tụi nó đơ hết cả lũ rồi kìa!”
Hét đến khản giọng, Nguyên Thanh dán một lá bùa trị thương lên người, dán một lá cho Mao Tiểu Phàm, ánh sáng vàng lóe lên hòa vào cơ thể, hai người tức thì hồi m.á.u đầy bình, tai cũng hết ù.
Nguyên Thanh xúc động:
“Vẫn là phù của Tô tiểu hữu hiệu quả.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Nguyên Thanh đổ chuông.
“Tôi đang ngẩng đầu nhìn, trên mặt trăng có bao nhiêu ước mơ đang tự do bay lượn…”
Nhạc chuông to đến chói tai của điện thoại người già khiến cả người lẫn quỷ giật b.ắ.n mình.
Nguyên Thanh vừa định cầm máy thì nữ quỷ áo đỏ lập tức lao tới, móng tay dài sắc như d.a.o nhắm thẳng vào họ.
Mao Tiểu Phàm giật mình, vội niệm chú:
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn…”
Nguyên Thanh đá cậu ta một phát:
“Tránh ra! Chú lảm nhảm của cậu chưa niệm xong là tôi c.h.ế.t rồi!”
Vừa mắng vừa rút kiếm tiền đồng đ.â.m thẳng vào nữ quỷ. Mao Tiểu Phàm cũng lồm cồm bò dậy, cầm kiếm gỗ đào lao vào hỗ trợ.
Hai người một quỷ vật lộn dữ dội, những hồn ma còn lại cũng lục tục kéo tới.
Điện thoại Nguyên Thanh bị đánh rơi xuống đất, nhạc chuông chói tai vang vọng không ngớt.
Ngay lúc họ sắp bại trận, điện thoại đột nhiên phát ra luồng kim quang chói lòa!
Ánh sáng vàng quét đến đâu, quỷ khóc thét chạy tan tác.