Livestream Đoán Mệnh: Dám Chọc Chị Đây? Đóng Cửa, Thả Quỷ!

Chương 70



Tô Nhiên cười khẽ, chọc chọc vào đầu nó: "Được rồi, lần sau lại tìm mi chơi."

Hạc giấy gật gật đầu, vỗ vỗ cánh rồi đứng im bất động.

Tô Nhiên đút nó vào túi, lúc nhìn lại phòng livestream thì toàn là những lời phàn nàn.

[Aaaa, tôi không biết nói gì nữa, tôi vừa mới dụi mắt một cái mà đã xong rồi.]

[Streamer, tôi thấy nên đổi tên thành "Khoái Bá" (Nhanh Phát Sóng) đi, đi cũng nhanh mà bắt ma cũng nhanh. {mặt chó}{mặt chó}]

[Bạn tầng trên nói đúng quá, streamer chủ yếu là chữ "nhanh", chỉ không biết những phương diện khác có nhanh không thôi, hehehe.]

[Streamer, chúng tôi xem còn chưa đã, hay là cô thả nữ quỷ đó ra, bắt lại lần nữa đi?]

[Ai hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ không, hạt dưa nước ngọt vừa mới bày ra, phim đã bắt đầu chạy chữ kết thúc rồi.]

...

Tô Nhiên mỉm cười, vừa đi vừa nói: "Sau này lại cho các bạn xem, chúng ta tiếp tục, hôm nay còn một quẻ nữa, bạn nào có nhu cầu thì nhanh tay lên."

Tô Nhiên vừa định rút quẻ cuối cùng thì đột nhiên có một yêu cầu kết nối video, nhìn kỹ thì là một tài khoản lạ.

Nói về Dương Vĩ Hạo, anh cố ý tìm hai người anh em họ cao to lực lưỡng cùng đến địa chỉ mà Tô Nhiên nói.

Nửa tiếng sau, Dương Vĩ Hạo và nhóm của mình đến cổng khu dân cư. Nhớ lời vợ dặn, anh liền gọi điện cho Tô Nhiên.

Tô Nhiên nhìn thấy yêu cầu kết nối video, đoán là chồng của Chu Hồng, liền chấp nhận.

Đầu dây bên kia, Dương Vĩ Hạo và hai người nữa đang đứng trước cổng một khu dân cư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đại sư, chúng tôi đến nơi cô nói rồi." Dương Vĩ Hạo ngập ngừng hỏi: "Không phải chúng ta đi tìm người họ hàng kia của tôi để tính sổ sao? Đến đây làm gì, tôi nhớ nhà anh ta không ở đây."

Tô Nhiên cười một cách bí hiểm: "Tin tôi đi, cứ đi đi."

Một ngày tốt lành

Dương Vĩ Hạo gật đầu, theo địa chỉ ghi trên giấy, tìm đến trước cửa một căn biệt thự.

Anh vừa định bấm chuông cửa thì nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cãi vã chói tai của một người phụ nữ.

"Lưu Chí Bằng, đồ khốn nạn nhà anh! Con bệnh đến thế này rồi mà anh cũng không thèm ngó ngàng, hu hu hu..."

"Vợ ơi, em đừng khóc, anh sao lại không lo cho con chứ. Mấy hôm trước không phải đã đỡ hơn rồi sao, sao đột nhiên lại hôn mê thế này, có phải bùa gánh tai họa không còn tác dụng nữa hay là nhà họ Dương phát hiện ra rồi?"

"Tôi không cần biết! Bây giờ con lại bất tỉnh rồi, nó là con trai duy nhất của anh đấy! Nếu anh không cứu được con về, hai mẹ con tôi sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt anh!"

"Cứu, cứu chứ! Anh sao lại không cứu." Lưu Chí Bằng cố hết sức dỗ dành người phụ nữ, "Anh chỉ có mỗi đứa con trai quý báu này thôi, bất kể dùng cách gì, anh nhất định sẽ cứu nó. Vợ ơi, anh yêu em nhiều như vậy, sao nỡ để hai mẹ con em xảy ra chuyện chứ. Em đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách khác."

Trịnh Hiểu Yến không thèm nghe những lời đó của anh ta: "Anh bớt nói những lời ngon tiếng ngọt đi. Tôi đã nói rồi, dùng con tiện nhân kia của anh để gánh tai họa cho con trai, anh lại cứ không nỡ, cứ đòi tìm người họ hàng nào đó. Giờ thì hay rồi, con lại bất tỉnh rồi."

Ả tức tối trừng mắt nhìn Lưu Chí Bằng: "Sớm nghe lời tôi, mang con tiện nhân đó về đây, để ngay trước mắt chúng ta, muốn gánh tai họa thì gánh, muốn đổi mạng thì đổi, con trai làm sao còn bất tỉnh nữa?"

Càng nghĩ càng tức, Trịnh Hiểu Yến tiện tay vớ lấy chiếc gối ôm ném về phía anh ta, gầm lên: "Họ Lưu kia, anh nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là con trai quan trọng hay con gái quan trọng. Con trai mà có mệnh hệ gì, anh hối hận cũng không kịp đâu!"

"Được được... anh nghe em... anh đều nghe lời em hết, được chưa... Anh... anh sẽ đón Ly Ly về..." Giọng hai người ngày càng nhỏ dần.

Tiếng nói trong nhà đứt quãng, ngoài cửa, Dương Vĩ Hạo và hai người anh họ nghe mà sững sờ.

Có đánh c.h.ế.t cũng không ngờ được, Lưu Chí Bằng bình thường trông có vẻ thật thà, răm rắp nghe lời vợ, lại dám ngoại tình, còn cấu kết với nhân tình hãm hại con nhà người khác.

Một kế không thành, lại còn định lấy mạng con gái ruột của mình để gánh tai họa cho con riêng.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com