Vẻ mặt Tôn Minh Viễn kinh hãi, liều mạng lắc đầu, nhưng miệng vẫn cười ha hả, trong lòng như muốn phát điên: Mình chắc chắn điên rồi, lại tự đào hố chôn mình!
Mình còn chưa muốn chết, làm sao bây giờ?
Hắn thậm chí còn muốn lấy đồ vật đập cho mình ngất đi, nhưng hai tay đã bị người ta kìm chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Tôn Minh Viễn tuyệt vọng nhìn Vương Khải lấy ra lệnh khám xét, chỉ cảm thấy một tiếng sét đánh ngang tai, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Chết chắc rồi!
Lần này hắn thật sự c.h.ế.t chắc rồi!!!
Rất nhanh, mấy cảnh sát viên từ tầng hầm khiêng ra một người toàn thân bê bết máu.
Những cảnh sát viên vào xem đều nôn thốc nôn tháo, bên trong còn có một t.h.i t.h.ể chưa kịp xử lý. Cảnh tượng đó, chỉ có thể nói là thảm khốc vô cùng.
Người bị thương lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, vì vết thương quá nặng nên e rằng phải ở phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian dài.
Sau đó, vụ án tiến triển vô cùng thuận lợi.
Tôn Minh Viễn bị bắt rất hợp tác với cảnh sát, có hỏi tất đáp.
Dựa theo lời khai của hắn, cảnh sát lại đào thêm được ba t.h.i t.h.ể nữa, thậm chí còn lôi ra cả một vụ án g.i.ế.c người p.h.â.n x.á.c từ mấy năm trước.
Năm năm trước, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bị p.h.â.n x.á.c bằng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Hung thủ xảo quyệt vứt các mảnh t.h.i t.h.ể rải rác ở nhiều huyện thị khác nhau, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vụ án khi đó đã gây hoang mang, sợ hãi tột độ trong dư luận.
Vương Khải điều tra ngày đêm không nghỉ nhưng vẫn không tìm thấy dù chỉ một manh mối, vụ án cứ thế bị gác lại cho đến tận bây giờ, chuyện này cũng trở thành một tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Mãi cho đến khi Tôn Minh Viễn tự mình khai ra, sự việc mới được làm sáng tỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai mà ngờ được, nhà văn có chút danh tiếng Tôn Minh Viễn, trông vẻ ngoài lịch sự nho nhã, lại là một tên sát nhân biến thái.
Tôn Minh Viễn thông minh, học vấn cao, là một tội phạm có chỉ số IQ cao.
Để viết sách, hắn đã đặc biệt nghiên cứu về điều tra phá án và phản trinh sát.
Sau lần g.i.ế.c người đầu tiên không bị phát hiện, hắn càng thêm mê đắm việc dùng cách này để tìm cảm hứng sáng tác, rồi liên tiếp gây án sau đó.
Lần này nếu không có Tô Nhiên giúp đỡ, e rằng lại có thêm một vụ án mạng nữa, còn tên Tôn Minh Viễn kia không biết sẽ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bao lâu.
Vương Khải từ tận đáy lòng cảm ơn Tô Nhiên, vụ án từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất có hai ngày, tốc độ nhanh chưa từng thấy, đây là điều anh chưa từng trải qua trước đây.
Vụ án p.h.â.n x.á.c trước kia có tiền thưởng năm vạn tệ, Vương Khải để tỏ lòng cảm ơn, lại xin thêm cho cô hai vạn tệ tiền thưởng nữa, tổng cộng là bảy vạn tệ.
Tiền thưởng được duyệt rất nhanh, nhận được tiền thưởng, Tô Nhiên cười đến cong cả mắt mày.
Vương Khải nhiệt tình tiễn Tô Nhiên ra cổng đồn cảnh sát, Lưu Lệ mua được bùa thu thu nạp cũng đi theo.
"Cô Tô, lần này cô đã giúp một việc lớn, tôi vô cùng cảm kích. Sau này có gặp khó khăn gì cứ đến tìm tôi, chỉ cần không phải là việc phạm pháp, tôi nhất định sẽ giúp."
Tô Nhiên cười nói: "Đội trưởng Vương không cần khách sáo, anh cũng đã trả tiền rồi, chúng ta nhân quả đã xong, anh không cần quá để ý đâu."
Vương Khải gật đầu: "Lời tuy nói vậy, nhưng ân tình cần nhớ thì vẫn phải nhớ. Ồ, đúng rồi, cái bùa nói thật của cô đúng là rất tốt, sau này có gặp rắc rối gì tôi có thể tìm cô giúp được không?"
Tô Nhiên gật đầu đáp: "Được, sau này có cần giúp đỡ gì cứ gọi điện cho tôi."
Lưu Lệ lưu luyến: "Có rảnh thì đến tìm tôi chơi nhé."
Tô Nhiên cười nói: "Được thôi."
Mãi cho đến khi bóng dáng Tô Nhiên biến mất, Vương Khải và Lưu Lệ mới quay người đi vào.
Vụ án g.i.ế.c người biến thái tàn độc này vừa được phá, lập tức gây chấn động lớn trong xã hội, leo thẳng lên trang nhất các mặt báo.
#Nhà văn nổi tiếng Tôn XX lại là hung thủ g.i.ế.c người biến thái#
#Tôn XX g.i.ế.c người tàn độc chỉ để tìm cảm hứng#