Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 200



Tiêu Tiêu mặt dày mày dạn chống nạnh:

 

"Các người không ăn thì thôi, ha ha, c.h.ế.t sĩ diện khổ thân."

 

"Lẩu cay này, tôi ăn chắc rồi. Gà rán của ông chủ Giản ngon thế, lẩu cay nhất định cũng… ngon toẹt… vời."

 

Rất nhanh, Tiêu Tiêu nhận chén lẩu cay từ tay Đoạn Quỳnh Chi. Vì ông chủ Giản không quy định hạn mức mua, Đoạn Quỳnh Chi dứt khoát mua hai phần, cô ta và Tiêu Tiêu mỗi người một phần. Tiêu Tiêu bưng chén lẩu cay, cố ý đi đến trước mặt các thực khách gà rán, gắp một đũa sách bò.

 

Miếng sách bò run rẩy, được quệt đầy sa tế miếng sách bò lớn chấm đầy sa tế và nước sốt, đỏ rực, màu sắc mê người. Trước khi gắp sách bò, Tiêu Tiêu còn cố ý cầm đũa nhúng sách bò vào đáy chén, đảm bảo các nếp gấp đều bọc đầy nước sốt và dầu ớt đỏ.

 

"Các người xem miếng sách bò này, nước sốt này…" Tiêu Tiêu triển lãm một vòng, sau đó mới đưa sách bò vào miệng:

 

"… Má ơi!"

 

Lòng mao tươi đến cực hạn, lửa vừa vặn nên không hề bị dai, rất dễ nhai. Vị giòn thanh, nước sốt nâng tầm khi nhai hòa quyện với vị cay rát của sa tế, dầu ớt đỏ làm nền thơm đến không thể tưởng tượng.

 

Vị cay của lẩu cay không bùng lên ngay lập tức, mà từ từ khiến người ta mồ hôi đầy đầu, đầu lưỡi lại cảm nhận được vị tươi và tê dại, Tiêu Tiêu vừa xuýt xoa vừa ăn sách bò, không ngừng khen:

 

"Ngon, thật sự ngon… Rột… ừng ực, canh này cũng ngon, các người không ăn được thật thiệt thòi mà!"

 

Các thực khách gà rán trực tiếp sụp đổ. Trước đó họ cố gắng không xem, không nghe thấy, không ngửi chỉ là không muốn bị lẩu cay dụ hoặc, lúc này Tiêu Tiêu đứng gần như vậy mùi hương, nguyên liệu thậm chí cả tiếng nhai giòn giòn… họ muốn tránh cũng không tránh được càng ngày càng nhiều người, tự rã hàng.

 

Họ thử dò xét nhìn về phía “quân địch”:

 

"Cái kia, cậu bạn, các người có thuốc ức chế không? Đổi lẩu cay…"

 

"Tôi có kén giảm tác dụng phụ, hai kén đổi một cái gà rán."

 

"A a a tôi mặc kệ, tôi muốn ăn lẩu cay với gà rán, trẻ con mới chọn một, tôi muốn hết!"

 

Giản Vân Lam: "…"

 

Hình như cậu không quy định một người chỉ được mua lẩu cay hoặc chỉ được mua gà rán. Bất quá nhìn càng ngày càng nhiều người buông bỏ thành kiến hợp tác với nhau, Giản Vân Lam khẽ mỉm cười thôi thì như vậy cũng tốt!

 

Một cơn gió thổi bay một xấp truyền đơn trên xe ba bánh, mang theo hai tờ xoay tròn bay đi, nhưng không ai để ý chi tiết này…

 

Bên kia, rừng cây nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Trường Phong và Úc Minh đang trong thế giằng co. Nơi này nhìn như sóng im biển lặng, kỳ thật sóng ngầm cuộn trào. Người thắng được ăn tất, người thắng có thể độc hưởng toàn bộ gà rán và lẩu cay của ông chủ Giản.

 

Này, ván cược này lớn quá rồi. Trong lòng Úc Minh nảy ra một ý tưởng, nhưng y không nắm chắc mười phần nên chưa dám khẳng định. Lòng bàn tay y ứa ra một lớp mồ hôi mỏng phải bình tĩnh, cần phải bình tĩnh hơn nữa.

 

Trước mặt Úc Minh, Phó Trường Phong cầm ống tiêm ức chế, cằm hơi hếch lên ra vẻ nắm chắc phần thắng. Thân hình hắn cao lớn, đứng dưới ánh trăng, vẻ mặt ôn hòa thường ngày giờ đây trở nên lạnh lùng.

 

"Tiểu Minh, cậu thua rồi." Phó Trường Phong ngạo mạn nói: "Tiêm thuốc ức chế vào, toàn bộ gà rán đều là của tôi."

 

Mũi kim tiêm đã đặt lên bắp tay y, cơ bắp căng chặt. Mọi chuyện tưởng chừng như không thể cứu vãn. Đột nhiên, Úc Minh khẽ cười nụ cười rất nhẹ, gần như tan vào tiếng gió, khó mà nghe rõ nhưng lại mang theo chút trào phúng.

 

Phó Trường Phong nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"

 

"Thuốc ức chế vốn dĩ luôn ở trong tay anh mà, anh…"

 

Ánh mắt Úc Minh trong veo, như thể nhìn thấu mọi chuyện, y nhếch mép: "Vì sao anh lại tìm em? Vì sao lại đến cái khu rừng nhỏ này?"

 

"... Chỉ để cười nhạo em thôi sao? Hay là... anh có mục đích khác?"

 

Phó Trường Phong hơi mở to mắt. Một cơn gió mạnh từ đâu thổi tới, chim chóc trên ngọn cây hoảng hốt kêu lên.

 

[…]

 

[Từ từ, đây là đang đấu trí đỉnh cao gì vậy hả!]

 

[Đừng nói gì, tớ căng thẳng quá.]

 

[=口= Cốt truyện lật ngược trong nháy mắt.]

 

[@Kềnkền - Tiểu Hồ, đây là cái anh đang chờ đúng không? (.]

 

[Minh Bảo nói cũng đúng, nếu Phó Trường Phong đã có thuốc ức chế, sao còn phải đến đây nói chuyện với Minh Bảo, mà không tự mình tiêm luôn đi? Cảm giác nghi vấn chồng chất.]

 

[Ờm... Tranh đoạt gà rán lẩu cay. Mê thuốc ức chế.]

 

[Chưa bao giờ tớ nghĩ mình sẽ xem trí đấu trong một buổi phát sóng trực tiếp bán đồ ăn vặt cẩu huyết như thế này.]

Ngay từ đầu, Úc Minh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác bất an này lên đến đỉnh điểm khi Phó Trường Phong lấy ra ống tiêm ức chế.

 

Đúng vậy. Phó Trường Phong vẫn luôn thủ sẵn thuốc ức chế, và nó là của hắn. Trong tình huống nguy cấp này, ai cũng biết người có thuốc ức chế sẽ có gà rán và lẩu cay. Nếu Phó Trường Phong thật sự nắm chắc phần thắng như hắn nói, sao còn phải tốn công đến khu rừng nhỏ này với Úc Minh?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com