Trong một phòng khám nhỏ ở Chử Thành, một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn bác sĩ trước mặt, ông ta cố gắng hết sức để nở một nụ cười, nhưng giọng nói thì nhẹ như không có sức lực. "Bác sĩ An, dạo này tôi không muốn ăn, ăn gì cũng thấy đau ở đây." Người đàn ông yếu ớt chỉ vào phần bụng trên bên trái của mình: "Buổi tối ngủ cũng đau, có thể cho tôi ít thuốc giảm đau được không..." Bác sĩ An giơ tay ấn vào bụng người đàn ông, sờ thấy có khối u rõ rệt. "Lão Mạnh." Bác sĩ An tỏ vẻ bất lực: "Tình hình của anh hiện tại đã khá nguy hiểm, tôi nghe nói Tiểu Đồng nhà anh đang làm việc cho nhà họ Trương, nhanh gom tiền đưa anh đến bệnh viện để mổ đi!" "Không cần vội." Người đàn ông cười yếu ớt: "Nhà họ Trương thấy Tiểu Đồng làm rất tốt, còn thuê bác sĩ cho tôi, họ Lưu. Anh ta đã khám cho tôi, nói rằng tôi chưa cần phẫu thuật, phải đợi thêm đã." Bác sĩ An cau mày, định nói gì đó, nhưng nhớ tới nhà họ Trương, lưỡng lự một lúc rồi vẫy tay ra hiệu với người đàn ông, bảo ông ta cúi xuống: "Lão Mạnh à, tôi nói cho anh biết, bệnh của anh thật sự không thể trì hoãn được nữa đâu, đừng nghe lời bác sĩ Lưu đó, anh phải mổ càng sớm càng tốt!" Bác sĩ An cố gắng nhỏ giọng để không ai có thể nghe thấy. Thủ đoạn bẩn thỉu của nhà họ Trương thực sự không phải ít. Mọi người ở Chử Thành đều biết thà chọc giận Ngọc Hoàng còn hơn chọc vào nhà họ Trương. "Còn có Tiểu Đồng nhà anh..." Bác sĩ An cau mày: "Nói với con bé đi, đừng chỉ tin người nhà họ Trương!" Người đàn ông bất lực mỉm cười, nhận đơn thuốc của bác sĩ, đi lấy thuốc rồi cầm túi nilon mỏng trên tay, chậm rãi bước ra khỏi phòng khám trong ngõ. Ông ta cúi đầu đưa tay sờ bụng mình, lưng không thể không khom xuống, vẻ mặt buồn bã. "Ba!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến từ phía sau, người đàn ông lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía sau. Mạnh Tiểu Đồng đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám, nhanh chóng bước tới đỡ cha mình, liếc nhìn ra đằng sau với ánh mắt lo lắng. "Tiểu Đồng, sao vậy?" Lão Mạnh không khỏi thót tim, lo lắng nhìn chung quanh. "Ba, không kịp giải thích, một lát nữa sẽ có người đưa ba đi, ba cứ đi theo họ, họ sẽ đưa ba rời khỏi đây, phẫu thuật cho ba." Mạnh Tiểu Đồng nói rất gấp, đỡ cha mình nhanh chóng đi về hướng đã hẹn trước. Lão Mạnh ngơ ngác, bối rối nhìn con gái: "Còn con thì sao?" "Con ở đây thêm hai ngày nữa, sau đó sẽ đi gặp ba!" Mạnh Tiểu Đồng cắn môi, quay đầu nghiêm túc nhìn cha: "Khi con đi vắng, ba phải tự chăm sóc bản thân." "Tiểu Đồng..." Lão Mạnh lo lắng nhìn đứa con gái duy nhất của mình, từ khi bị bệnh, ông đã gây áp lực quá lớn cho con, bây giờ tình hình có vẻ nguy hiểm hơn nhưng bản thân ông ta cũng chẳng biết gì. "Ba." Mạnh Tiểu Đồng nhìn quanh, nhanh chóng lấy thẻ nhớ ra đặt vào tay cha: "Nếu hai ngày nữa con không quay lại, hãy nói với sếp lớn ở bên đó rằng trong tay ba có thứ anh ta muốn, chỉ cần họ thực hiện phẫu thuật cho ba, sau khi phẫu thuật thành công, ba sẽ giao thứ này cho sếp lớn." "Còn con thì sao?" Lão Mạnh nắm chặt tay con gái: "Nếu muốn đi thì chúng ta đi cùng nhau!" "Ba, ba còn nhớ lúc xem TV ba ghét nhất những người tốt cứ chần chừ do dự không." Mạnh Tiểu Đồng nhìn cha mình chăm chú: "Ba cũng giống như người trên đó, con nói ba đi thì ba cứ đi đi, không được ngoảnh lại! Đừng để con ghét ba!" Lão Mạnh sửng sốt, cùng Mạnh Tiểu Đồng nhanh chóng về nhà, thu dọn đồ đạc rồi xách hành lý đi ra ngoài. Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên, theo sau là một thanh niên đeo ba lô, ăn mặc giản dị, hệt như hàng xóm quanh nhà. Mạnh Tiểu Đồng liếc nhìn hai người, không hiểu tại sao sếp lớn kia lại phái hai người này đi đón cha mình. "Nước Xuân Giang ấm vịt biết trước?" Mạnh Tiểu Đồng ngập ngừng nói mật mã. "Bắt được một con ăn ba món." Người phụ nữ trung niên cúi đầu, trao đổi mật mã với Mạnh Tiểu Đồng: "Tôi họ Trình, cậu chủ bảo tôi đến đón ba cô." "Ba tôi nhờ hết vào hai người." Mạnh Tiểu Đồng nhanh chóng đẩy cha mình ra khỏi cửa, chàng thanh niên kia nhận lấy vali trên tay ông Mạnh. Nhóm người vừa rời khỏi cửa sân thì thấy vài gã đàn ông đang đứng trong hẻm từ lúc nào. Mạnh Tiểu Đồng nhìn thấy thì lập tức tái mặt. Cô rõ ràng đã cất thẻ nhớ sao chép vào đúng chỗ, tại sao họ lại tới đây, có phải đã phát hiện ra cô đang thu thập chứng cứ phạm tội của nhà họ Trương không? "Ủa, đây không phải là chú Mạnh à." Gã đàn ông dẫn đầu tiến về phía trước hai bước, nhìn tư thế của mọi người, nở nụ cười không rõ ràng: "Chú và con gái đi đâu thế?" Nhìn chằm chằm vào mấy gã trước mặt, Mạnh Tiểu Đồng chậm rãi đưa một tay lên thắt lưng, chạm vào vũ khí của mình. "Ôi chao!" Người phụ nữ trung niên chợt giơ tay lên, ấn vào vai Mạnh Tiểu Đồng, sau đó tươi cười nhìn đám đàn ông trước mặt: "Các người đều là bạn của anh họ tôi phải không!" Mấy gã kia sửng sốt nhìn nhau. "Nhanh lên nào." Người phụ nữ trung niên ra lệnh cho thanh niên xách hành lý: "Đừng ngây ra đó chứ, phát kẹo cưới cho các chú đi..." Chàng trai nghe vậy lập tức đặt hành lý xuống, mở ba lô ra, bên trong là vật dụng cần thiết hàng ngày, nửa túi kẹo cưới và hạt dưa, cùng vài tấm thiệp mời. "Chào các chú." Chàng trai giơ kẹo cưới và hạt dưa trong ba lô lên trước mặt mọi người. Người phụ nữ trung niên nhiệt tình nhét kẹo và hạt dưa vào túi của bọn họ: "Đừng ngại nhé, lấy thêm đi!" "Đây là..." Gã cầm đầu cũng bối rối. "Ây dà, thì chẳng phải là con trai tôi vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát đấy sao, được giao nhiệm vụ rồi, cuối tuần sẽ kết hôn." Người phụ nữ trung niên vui vẻ vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh: "Hạnh phúc nhân đôi, định mời anh Mạnh đến uống rượu mừng đám cưới chứ còn sao nữa." "Kìa cô!" Mạnh Tiểu Đồng phản ứng lại, cau mày phối hợp với người phụ nữ: "Ba con không được uống rượu, con đã nói với cô mấy lần rồi!" "Ồ..." Mấy gã đàn ông nhìn thanh niên, không khỏi có chút e ngại: "Chúc mừng." "Tiểu Mạnh, cô không đi à?" Gã cầm đầu nhìn Mạnh Tiểu Đồng. "Tôi bảo con bé này đi cùng, nhưng nó không chịu đi, nói bận công việc!" Người phụ nữ trung niên nói tiếp, nhìn Mạnh Tiểu Đồng đầy trách móc. "Cô à, con bận thật." Mạnh Tiểu Đồng nhìn đám người bên cạnh: "Bọn họ đều có thể làm chứng cho con." "Đúng thế." Gã cầm đầu gật đầu: "Ông chủ của chúng tôi rất coi trọng Tiểu Mạnh, công ty gần đây có rất nhiều việc, khó mà vắng mặt được, chị thấy đấy, Tiểu Mạnh vừa đi một lúc đã xảy ra chuyện nên ông chủ bảo chúng tôi gọi Tiểu Mạnh về." "Ầy, thôi vậy, người trẻ thì bận rộn với sự nghiệp." Người phụ nữ trung niên thở dài nhìn ông Mạnh: "Anh Mạnh, chúng ta đi thôi, tàu sắp đến rồi, xem con gái anh nghiêm khắc thế kia, lần này chỉ có thể cho anh uống trà thôi." Chàng trai lại khoác ba lô, xách vali lên, sau lời tạm biệt ngắn gọn, ông Mạnh được người phụ nữ trung niên đỡ đi về phía đầu hẻm. Chị Trình nhìn những giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt người đàn ông, ông ta vẫn nghiến răng chịu đựng mà không ngoảnh lại. Mạnh Tiểu Đồng nhìn thật sâu vào bóng lưng của cha, mãi đến khi ba bóng người biến mất ở đầu hẻm mới quay lại nhìn những người phía sau. "Ông chủ tìm tôi có chuyện gì?" "Nghe nói có một phú thương từ Mỹ đến." Gã cầm đầu nhìn đống kẹo cưới trong túi, tiện tay lấy ra một cái nhét vào miệng: "Là nhà đầu tư, ông chủ muốn cô diễn lại trò cũ." Mạnh Tiểu Đồng đã biết mình phải làm gì. Tấn công phú thương kia từ xa bằng một thứ gì đó không mấy nguy hiểm nhưng trông có vẻ kinh khủng, để ông chủ Trương đã chuẩn bị từ trước thể hiện lòng dũng cảm. Ông chủ Trương bị thương nhẹ, nhưng tạo được ấn tượng tốt trước mặt phú thương, tạo dựng một hình tượng người tốt có tinh thần hy sinh, lừa về một số tiền đầu tư lớn để tiêu xài thoải mái. Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra. "Ông chủ muốn gặp cô, sắp xếp chi tiết hơn." Gã cầm đầu đi trước dẫn đường, hạ giọng nói: "Lần trước cô cứu tôi, tôi sẽ nói cho cô thêm chút thông tin, phú thương lần này không hề tầm thường, nghe nói có tài sản mấy chục tỷ, giàu hơn cả một nước, biện pháp an ninh có thể sẽ cực kỳ tốt." Mạnh Tiểu Đồng gật đầu, hiểu ý của gã. Điều này đồng nghĩa với việc khả năng cô bị bắt cũng là cực kỳ cao. Ông chủ Trương từ lâu đã nói nếu cô bị bắt thì hoặc là tự đi chết hoặc để cha cô chết. Trong mắt Mạnh Tiểu Đồng toát lên chút nhẹ nhõm. May mắn thay, mối quan tâm duy nhất của cô đã an toàn. ××× "Thiệp mời?" Vương Chiêu Vân miệng bóng loáng, tò mò nhìn, định sờ vào lá thư trông vô cùng đắt giá trên bàn. Ông Vương giơ tay đánh mạnh vào mu bàn tay của con trai út: "Vừa mới gặm móng heo xong mà sờ cái gì!" Vương Chiêu Vân buông ra, tủi thân mút ngón tay thêm hai lần nữa: "Rõ ràng là sạch sẽ." Ông Vương hít một hơi thật sâu, chỉ vào con trai út: "Nếu con mà dám làm thế trong bữa tiệc, khi về ba sẽ chặt ngón tay của con mang đi kho!" Vương Chiêu Vân nghe vậy, sợ hãi vội vàng rụt tay về. "Hoằng Tiến." Dì Tống cầm một chuỗi ngọc ướm lên cổ, trong mắt toát lên vẻ nghi hoặc: "Sao trước đây em chưa từng nghe nói đến nhà họ Lãnh chủ trì bữa tiệc này?" "Nhà họ Lãnh này mới ra mặt gần đây thôi." Ông Vương nhìn chằm chằm Vương Chiêu Vân đi rửa tay: "Trước đó Chiêu Mưu tổ chức tiệc từ thiện, nhà họ Lãnh này thẳng tay quyên góp 100 triệu, từ đó nổi tiếng ở Tô Thành, lần này còn mang theo một số tiền lớn, nghe nói người cầm quyền nhà họ Lãnh vừa xuống máy bay là lãnh đạo tỉnh đích thân đến đón." "Oa!" Vương Chiêu Vân trợn tròn mắt kinh ngạc: "Chắc giàu lắm đây!" "Nhà họ Lãnh này bên Ấn không ai không biết, cũng có độ nhận diện cao ở Mỹ." Ông Vương liếc nhìn đứa con út: "Quy mô của tập đoàn Vương Thị chúng ta trong mắt bọn họ có thể chỉ tương đương với chi nhánh địa phương thôi." "Ghê quá vậy!" Vương Chiêu Vân cũng căng thẳng theo. "Tại bữa tiệc này, có thể toàn bộ chức sắc tỉnh Ôn Giang đều có mặt." Ông Vương nhìn chằm chằm Vương Chiêu Vân: "Ba sẽ dẫn con với Kỳ Yên đi mở mang tầm mắt, làm quen vài người, đừng làm nhà họ Vương mất mặt, nhớ chưa?" "Vậy còn anh Chiêu Mưu?" Vương Chiêu Vân chớp mắt. "Anh con mà cần ba dẫn à?" Ông Vương liếc thằng con. ××× Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, Vương Chiêu Mưu nhìn thiệp mời trước mặt, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi. Cụ Lãnh đích thân đến nước Hoa, thanh thế rầm rộ thế này, chắc hẳn Lãnh Uyển Âm đã phát hiện ra điều gì đó. Vương Chiêu Mưu đoán, bà ta rất có thể đã phát hiện ra sau vụ tai nạn xe năm đó, hai đứa trẻ đều may mắn sống sót, trong tay còn nắm được bằng chứng nên có thể báo cho cụ Lãnh, để ông cụ bất chấp tất cả đến nước Hoa. Vậy anh có nên thành thật với cụ Lãnh không, việc này sẽ ảnh hưởng thế nào đến Quý Liên Hoắc? Vương Chiêu Mưu đang trầm tư thì điện thoại reo, nhìn ID người gọi, anh ấn nút trả lời. "Cậu chủ, ba của Mạnh Tiểu Đồng đã nhập viện, đang tiến hành kiểm tra hệ thống." Giọng chị Trình vang lên từ điện thoại di động. "Vất vả cho chị." Vương Chiêu Mưu gõ gõ ngón tay lên bàn: "Có nguy hiểm không?" "Gặp vài người của nhà họ Trương, may mà nền tảng trong đoàn văn công của tôi vẫn còn, qua mặt được bọn họ, đưa người thoát ra ngoài được." Chị Trình nói với giọng hơi tiếc nuối: "Thật tiếc là không thể cứu được cô gái đó." "Chị đã làm tốt rồi." Vương Chiêu Mưu an ủi chị Trình: "Bệnh viện đã sắp xếp người trông chừng, chị có thể quay lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào." "Nghỉ ngơi gì chứ, còn chưa nấu cơm." Chị Trình hưng phấn bừng bừng, cúp điện thoại, ra khỏi bệnh viện liền đi thẳng về biệt thự. Quý Đại Bảo thấy chị Trình về thì nước mắt lưng tròng. Phải ăn rau nhúng nước sôi hai ngày mới nhớ được đồ ăn dặm của Trình Trình nấu ngon như thế nào. Quý Liên Hoắc tập quân sự xong, xách thức ăn về nhà thì thấy chị Trình đã chuẩn bị bữa ăn xong xuôi, trong mắt không giấu được thất vọng. Trong bữa tối, Vương Chiêu Mưu nhận thấy tâm trạng của Quý Liên Hoắc có vẻ không vui, bèn gọi cậu lên phòng làm việc sau bữa tối, nhìn thiếu niên rồi suy nghĩ một lúc, anh nhẹ nhàng hỏi. "Liên Hoắc, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm gia đình thật sự của mình chưa?" Đồng tử Quý Liên Hoắc co lại, cậu vô thức siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, giọng nói không khỏi run rẩy. "Anh Chiêu Mưu, em làm sai gì sao?"