Quý Đại Bảo nằm bò trên giường, ủ rũ buồn bã nhìn chú út ngày đầu đi làm về. Nó chưa bao giờ thấy ai đi làm cả ngày rồi mà còn vui vẻ như vậy. Quý Liên Hoắc kiểm tra mông Quý Đại Bảo, mấy vết bầm tím đỏ trước đó đã nhạt đi gần hết, thằng nhóc đang nước mắt rưng rưng, không dám lên tiếng. "Sau này không được như vậy nữa." Quý Liên Hoắc bế cháu trai đi vòng quanh phòng hai vòng, kiểm tra nhiệt độ trên trán Quý Đại Bảo, trong mắt thấp thoáng chút ấm áp. Quý Đại Bảo khịt mũi, cái miệng đỏ bừng, thu mình lại không nói gì. "Chú dạy con." Quý Liên Hoắc cúi nhìn nó: "Khi bị đánh phải căng cơ ra, như vậy mới không bị đau nhiều, còn có thể bảo vệ xương cốt và nội tạng của con." Quý Đại Bảo nghe vậy thì tái mặt, nhưng nhìn vẻ mặt chú út thì mơ hồ hiểu được. Đây là kinh nghiệm chú út rút ra được sau bao lần bị đánh. Quý Đại Bảo không khỏi nhớ đến cái lần bị bọn côn đồ bao vây, chú út đã bảo vệ nó, dùng chính cơ thể mình để chặn đòn đánh từ bên ngoài. Chú út còn đau hơn cả nó nhiều. Bọn côn đồ đó đánh gậy nào cũng dùng hết sức, nếu bị trúng một gậy, nó không chết cũng sẽ tàn tật. Sở dĩ nó có thể sống an toàn đến ngày nay là vì chú út bảo vệ nó như một người cha. Thực ra chú út không cần phải làm vậy. Quý Đại Bảo cúi đầu, áy náy nhìn chân mình. Kiếp trước sau lớn hơn một chút, nó có hỏi chú út, tại sao trước mặt người ngoài lại bảo nó gọi chú bằng ba. Khi chú út ôm nó dưới gầm cầu vượt, vừa cố che chắn cho nó khỏi cái lạnh, vừa nói cho nó biết, khi chú út mới vừa bỏ học mở sạp bán trái cây, có người biết hai người là chú cháu, mà cha mẹ Quý Đại Bảo đều đã chết, không chỉ một người cầm tiền đến hỏi chú út có muốn thoát khỏi cục nợ này không, đổi lấy một cuộc sống thoải mái hơn. Chú út vung đồ trong tay đuổi người đó đi, đồng thời cũng hiểu ra mối quan hệ chú cháu trong mắt người ngoài không phải là mối quan hệ bền chặt. Vì thế sau này Quý Liên Hoắc mới bảo nó gọi bằng ba. Trẻ con có cha mới không bị bắt nạt. Nhưng quy luật này dường như đã có thay đổi rất nhỏ trong kiếp này. Quý Đại Bảo nhớ rõ ràng, khi gặp Vương Chiêu Mưu lần thứ ba, chú út đã cố gắng hết sức để giải thích rằng nó là cháu trai thôi. Cứ như sợ Vương Chiêu Mưu hiểu lầm, cho rằng chú út không sạch sẽ. Quý Đại Bảo bĩu môi, dù có khuyết điểm nhưng cán cân trong lòng vẫn nghiêng về phía Quý Liên Hoắc. Nó không thể phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận, chú út thực sự rất quan trọng với nó. Quý Liên Hoắc nhìn xuống, thấy Quý Đại Bảo ngẩng đầu, đưa tay sờ mặt mình. Quý Liên Hoắc cúi đầu, để tay của nó chạm vào má mình. "Pa pa." Quý Đại Bảo tủi thân gọi. Quý Liên Hoắc khẽ cười, hạ giọng nhắc nhở cháu trai: "Sau này còn dám làm chuyện xấu, vẫn bị đánh." Quý Đại Bảo thu tay lại, không nói một lời, trợn mắt trong vòng tay của chú út. ××× Chỉ sau hai ngày đi làm, Quý Liên Hoắc đã đọc xong ba cuốn sách trong tủ sách của Vương Chiêu Mưu. Đến ngày thứ ba đi làm, Quý Liên Hoắc lái xe, trong lúc chờ đèn xanh thì lén nhìn người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, nhận ra anh Chiêu Mưu không còn cảnh giác như trước nữa, đã bắt đầu đọc tài liệu trên xe. "Khụ khụ." Tài xế ngồi ở ghế phụ ho khan, Quý Liên Hoắc nhìn chiếc xe phía trước đang lao đi, nhanh chóng phản ứng rồi vượt qua ngã tư. Vương Chiêu Mưu mặt vô cảm nhìn tập tài liệu trên tay, thứ in trên đó là lịch sử duyệt web trên thiết bị di động của anh, cũng như bài đăng được tìm thấy sau khi theo dõi ngược lịch sử này. Đọc dòng tiêu đề [Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếng ngọc...], Vương Chiêu Mưu khẽ cau mày. Dù đã xóa bài đăng ngay khi phát hiện nhưng anh vẫn không giấu được sự lo lắng. Bài đăng có kèm theo hình chụp ngọc bàn long, tuy độ nét không cao nhưng những người biết đến miếng ngọc này chắc chắn sẽ nhận ra. Quý Đại Bảo đăng bài viết này chẳng khác nào một con bướm vỗ cánh, hoặc là cứ thế qua đi trong lặng lẽ, hoặc sẽ có bão lớn ập tới trong tương lai gần. Trong tiểu thuyết, thời điểm Quý Liên Hoắc trở lại nhà họ Lãnh có lẽ là bốn năm rưỡi nữa, muộn hơn hoặc sớm hơn đều sẽ dẫn đến những thay đổi khó lường. "Sếp!" Tài xế đột nhiên kinh ngạc lên tiếng. Vương Chiêu Mưu đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu lên thì thấy tài xế đang ngạc nhiên nhìn sang một bên. Nhìn theo tầm mắt của tài xế, anh thấy hàng trăm cửa sổ trong công ty đã vỡ tan tành, trông vô cùng bắt mắt dưới ánh nắng ban mai. Ngoài cổng công ty, nhiều người dân Tô Thành đang tụ tập, vừa nhìn cửa sổ vỡ của tập đoàn Vương Thị vừa bàn tán xôn xao, ngoài ra còn có các cơ quan truyền thông đang đưa ra nhiều suy đoán khác nhau trước ống kính. Vương Chiêu Mưu đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi, ánh mắt bình thản. Nhà họ Trương cho cô ta tới rồi. Vẫn là thủ đoạn đó, tác phong đó. "Sếp, thế này..." Tài xế thấy giới truyền thông đặt camera, vô thức trở nên căng thẳng. "Công ty sắp thay kính." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Thay kính cường lực." Nghe Vương Chiêu Mưu nói vậy, tài xế liền yên tâm, vừa cười vừa xoa ngực: "Tôi hết hồn luôn." Xe dừng trước cửa công ty, Vương Chiêu Mưu chưa xuống xe ngay mà gọi điện thoại cho trợ lý, xác nhận lô kính cường lực đầu tiên và thợ lắp kính đã trên đường đến công ty, không bao lâu nữa sẽ có mặt, rồi anh mới ra hiệu cho Quý Liên Hoắc xuống xe. Quý Liên Hoắc lập tức tháo dây an toàn của mình, nhanh chóng xuống xe, giúp anh mở cửa. Vương Chiêu Mưu chỉnh lại bộ vest, xuống xe như thường lệ rồi đi về phía công ty. Mấy phóng viên tinh mắt lập tức nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, liền nhanh chóng tiến tới chặn trước mặt Vương Chiêu Mưu. "Tổng giám đốc Vương, xin hỏi tập đoàn Vương Thị có gặp phải kẻ thù nào không? Tại sao hàng trăm cửa sổ lại bị đập vỡ chỉ trong một đêm?" Quý Liên Hoắc vô thức đi từ phía sau Vương Chiêu Mưu ra trước, lạnh mặt đứng chắn trước mặt các phóng viên, ngăn cản họ lại gần anh. "Không sao." Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ vai Quý Liên Hoắc, ý bảo cậu lùi lại đằng sau, rồi mới mỉm cười nhìn phóng viên trước mặt: "Ở đây không gian rất rộng, tôi cũng sẽ không đi, hãy giữ khoảng cách hợp lý với tôi." Thấy Vương Chiêu Mưu thực sự không có ý định trốn vào công ty, mấy phóng viên lùi lại, ống kính chĩa thẳng vào người đàn ông lịch lãm tao nhã đeo kính gọng vàng. "Gần đây trời rất nóng, tia cực tím vào mùa hè cực kỳ mạnh, xét đến môi trường làm việc của nhân viên trong tòa nhà, sau khi tham khảo ý kiến tại cuộc họp, chúng tôi quyết định thay kính, đổi sang dùng kính cường lực có thể cản được một phần tia UV và kiên cố hơn." Vương Chiêu Mưu duy trì nụ cười, trên người là bộ vest đen tuyền phẳng phiu thẳng tắp, khí chất điềm tĩnh. "Thì ra là thay kính..." Mấy người dân đang hóng chuyện nghe được kết quả xong thì bừng tỉnh. "Nhưng theo lời người dân gần đây, họ nghe thấy tiếng động không rõ nguồn gốc từ hướng tòa nhà tập đoàn Vương Thị vào lúc nửa đêm, thật sự chỉ là việc thay kính thôi sao?" Có phóng viên vẫn đeo bám tới cùng. "Vì vấn đề kỹ thuật trong lúc lắp kính ban đầu, nên phải đập vỡ số kính này mới thay thế được." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Nếu làm vào ban ngày, không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của nhân viên mà còn dễ gây thương tích cho những người vô tội đi ngang qua tập đoàn Vương Thị. Đối với những cư dân bị làm phiền lúc nửa đêm, tập đoàn Vương Thị vô cùng xin lỗi, các vị có thể để lại thông tin liên lạc, tập đoàn Vương Thị sẽ chuẩn bị vài món quà nhỏ để bù đắp thiếu sót." Phóng viên định hỏi tiếp thì thấy xe chở kính cường lực đã chạy tới. Số lượng kính cường lực lớn như vậy chắc chắn không thể sản xuất được trong vòng vài giờ, xem ra là có chuẩn bị từ trước. "Có thể tránh đường được không." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn cửa công ty bị chặn: "Cho xe tải vào?" Các phóng viên lần lượt dừng hoạt động, tránh đường ra, chụp vài bức ảnh chiếc xe chở kính cường lực rồi tóm tắt lại sự việc. Thì ra chỉ là hiểu lầm. "Đến đây sớm thế này, nhiều phóng viên có lẽ còn chưa ăn sáng." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Tập đoàn Vương Thị cung cấp bữa sáng miễn phí cho nhân viên, hôm nay có thể mở cửa công khai một lần." Nhóm phóng viên và quay phim nhìn nhau một lúc, cũng có rất nhiều người đi theo Vương Chiêu Mưu vào. Vì việc thay kính đã được thảo luận ở buổi họp trước nên các nhân viên cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy kính vỡ, chỉ lo làm việc của mình. Nếu trước đó vẫn còn chút nghi ngờ, thì khi thấy tình trạng trật tự của tòa nhà, phóng viên hoàn toàn tin rằng đây chỉ là hiểu lầm. Căng tin của tập đoàn Vương Thị khá xuất sắc, đồ ăn sáng có nhiều món, đủ loại hương vị miền Bắc và miền Nam, thấy Vương Chiêu Mưu không phản đối, phóng viên còn tranh thủ chụp vài tấm. Há miệng mắc quai, miếng ăn là miếng tồi tàn, mấy phóng viên này cũng không thuộc các tờ báo lớn gì, trong khi công ty lớn như Vương Thị lại có thái độ tốt đến vậy, ai cũng cảm thấy thoải mái. Nhìn các phóng viên ra về trong không khí hài hòa, Vương Chiêu Mưu im lặng hồi lâu, liếc nhìn các nhân viên đang dọn dẹp mảnh kính vỡ. Sau khi trở lại văn phòng, anh nhìn vài vết trắng còn sót lại trên kính chống đạn của cửa sổ, nụ cười trên môi dần dần biến mất. Quý Liên Hoắc đi theo Vương Chiêu Mưu suốt ngày, nhìn đám phóng viên bị đuổi đi, rồi nhìn vết trắng trên kính chống đạn, chợt nhận ra sự việc có vẻ khác với những gì anh Chiêu Mưu nói. "Sếp Vương..." Trợ lý đến, rõ ràng cũng nhìn thấy vết trắng trên cửa sổ. "Tìm bác sĩ chuyên khoa ung thư tiêu hóa giỏi nhất ở Tô Thành." Vương Chiêu Mưu giơ tay chạm vào kính chống đạn trước mặt: "Phòng bệnh và người chăm sóc cũng bố trí sẵn, sắp tới có một bệnh nhân nam khoảng năm mươi tuổi, có thể cần phải nhập viện sớm." Trợ lý gật đầu ngay: "Tôi biết rồi sếp Vương." Anh Chiêu Mưu làm cho mọi việc trở nên dễ dàng, như thể tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, Quý Liên Hoắc nhìn vết trắng trên kính chống đạn, cảm nhận được nguy hiểm theo mà bản năng. "Liên Hoắc." Nghe Vương Chiêu Mưu gọi mình, Quý Liên Hoắc bước tới ngay, đứng thẳng lưng, chăm chú nhìn người trước mặt. Dù anh Chiêu Mưu có yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ làm. Ví dụ như... bắt kẻ tấn công tập đoàn Vương Thị phải trả giá. "Hôm nay cậu về nhà trước đi." Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu nhìn thiếu niên, khẽ cười: "Công ty thay kính nên ồn lắm, không thể làm gì được đâu." Quý Liên Hoắc mím chặt môi, không muốn rời đi. "Về đi." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Sắp khai giảng rồi, đồ đạc của cậu cũng chưa chuẩn bị xong." Quý Liên Hoắc nhìn vẻ mặt cùng khí thế không cho phép nghi ngờ trong mắt anh, sau khi im lặng hồi lâu, cậu mới nhìn vào tách trà trên bàn của Vương Chiêu Mưu. "Anh Chiêu Mưu, em có thể pha trà cho anh trước khi về không." Trong giọng nói của cậu pha lẫn sự thỉnh cầu, pha trà cũng không mất nhiều thời gian, Vương Chiêu Mưu gật đầu, giơ tay liếc nhìn đồng hồ. "Hôm nay tôi không muốn uống trà, muốn uống cà phê." "Dạ được, anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc bỗng hưng phấn hẳn lên, lấy tách cà phê trong tủ dưới bình nước rồi chạy xuống tầng dưới. ××× Quý Liên Hoắc lần đầu tiên tới phòng trà ở tầng dưới, phải mất một lúc mới tìm được. Tầng này có khá đông nhân viên, Quý Liên Hoắc xếp hàng phía sau, chưa kịp đứng vững đã nghe thấy tiếng bàn tán ở phía trước. "Cái cậu đi theo sếp Vương là ai vậy, theo sếp mấy ngày rồi đó, sáng nay lại nhìn thấy cậu ta." Một nhân viên đang cầm ly thảo luận với đồng nghiệp bên cạnh. "Ai biết được, chưa từng thấy cậu ta làm gì cả." Đồng nghiệp lắc đầu. "Có lẽ nào là em trai của sếp?" Có người tham gia vào cuộc thảo luận giữa hai người. "Tôi từng gặp em trai sếp rồi, nhuộm nguyên cái đầu xanh lè, tính tình nóng nảy, không đẹp trai bằng cậu này đâu." Nghe lời bàn tán ở đằng trước, Quý Liên Hoắc lặng lẽ ẩn mình vào trong hàng chờ để không quá nổi bật. "Mà nói chứ, cậu đó rất đẹp trai, cao ngang với sếp, có điều mặt lạnh quá thôi, nhìn không dễ chọc." "Nhưng suốt ngày đi theo sếp, đừng nói là..." "Đừng nói là cái gì?" Phía trước có người hạ giọng, Quý Liên Hoắc cố gắng lắng nghe, mơ hồ nghe thấy chữ "trai bao". Quý Liên Hoắc biết họ đang nói về chuyện gì. Đó là một mối quan hệ thể xác, thân mật hơn. Thì ra họ còn tưởng mình có mối quan hệ thân thiết như vậy với anh Chiêu Mưu! Hai tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót rộn ràng vì sung sướng.