"Ở đây không có thứ gì giá trị." Vương Chiêu Mưu không còn sức lực để đánh nhau với tên trộm nữa, giọng điệu cũng bình tĩnh lạ thường. "Thích cái gì thì cứ lấy." Bóng người bên giường không nhúc nhích, Vương Chiêu Mưu đợi hồi lâu mới bật đèn trong phòng. Người đàn ông đã chung giường đêm hôm trước đứng im lặng ở đó, như một bức tượng. Vương Chiêu Mưu khẽ cau mày, không biết đối phương tìm được nơi ở của anh bằng cách nào, tình huống có khả năng xảy ra nhất là y đã cử người theo dõi anh sau khi anh rời khỏi khách sạn. Vậy thì y cũng có thể biết rằng anh đã đi gặp Lãnh Tu Minh. Vương Chiêu Mưu không biết rõ tình hình nội bộ của nhà họ Lãnh, nhưng với khối tài sản khổng lồ như vậy, việc anh em đấu đá lẫn nhau là điều khó tránh khỏi, anh rất có thể đã trở thành quân cờ trong tay họ mà không hề hay biết. Nói chung, đây là một tình huống cực kỳ rắc rối. "Anh." Người đàn ông chỉ nói một từ bằng giọng trầm thấp, mắt y tối lại, như thể vừa trải qua một giai đoạn đấu tranh tư tưởng. Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, nhận ra người đàn ông này đang trả lời câu hỏi trước đó của mình. Y để mắt đến con người sống trong căn phòng này. Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, quan sát lại người đàn ông trước mặt. Như những gì anh thấy trước đó, đường nét khuôn mặt của người đàn ông này hoàn hảo, lông mày rậm, mũi thẳng và đôi mắt sâu, nếu nhất định phải tìm ra khuyết điểm để nói thì chỉ có đôi môi mỏng, người có môi mỏng thường bạc tình, khi y không biểu lộ cảm xúc, khóe môi sẽ trễ xuống, trông càng lạnh lùng hơn. Như thể nhận ra Vương Chiêu Mưu đang đánh giá, người đàn ông hơi dời mắt đi, nắm chặt cây gậy trong tay. "Anh tên gì." Vương Chiêu Mưu nói bằng giọng đều đều. "Quý Liên Hoắc." Người đàn ông cúi xuống, dùng cây gậy trong tay viết ba chữ xuống đất. Vương Chiêu Mưu nhìn xuống nét chữ của người kia, phát hiện chữ viết ra hướng về phía mình. Y họ Quý, không phải họ Lãnh, nhưng Lãnh Diệp lại giống y vài phần. Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ lại lời đồn đại đã từng nghe. Người cầm quyền nhà họ Lãnh từng lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, sau khi được nhà họ Lãnh tìm về thì từ chối bất cứ tình huống nào phải xuất hiện trước công chúng, có người đồn đoán rằng do diện mạo xấu xí và thân thể tàn tật. Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đôi chân của y, cảnh tượng vừa rồi nói chuyện với Lãnh Tu Minh lại hiện lên trong đầu. "Anh có biết đây là ai không?" Biểu cảm của Lãnh Tu Minh vô cùng phức tạp, có đôi phần sợ hãi, nhưng phần nhiều là không dám tin. Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Nếu không đoán sai thì người đàn ông trông trẻ hơn anh một chút đang đứng đó chính là người cầm quyền nhà họ Lãnh, cha của Lãnh Diệp. Y là người thực sự nắm giữ quyền lực trong nhà họ Lãnh. Vương Chiêu Mưu nhìn người trước mặt, mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, máu dồn lên, một câu nói không ngừng vang lên trong đầu anh. "Hy vọng." Hy vọng mới. Anh sẽ không từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, ngay cả khi phải đánh đổi tất cả những gì còn lại! Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: "Xem ra đêm qua anh thực sự rất hài lòng." Nghe Vương Chiêu Mưu nhắc đến chuyện đêm qua, Quý Liên Hoắc quay đầu, mắt hơi cụp xuống, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào. "Anh không hỏi tên tôi, nghĩa là anh biết tình hình của tôi rồi." Vương Chiêu Mưu tháo kính ra, bước tới một bước, nhìn thẳng vào mắt y: "Tôi có thể thỏa mãn anh cho đến khi anh chán tôi, đổi lại, tôi muốn tập đoàn Vương Thị của tôi." Vương Chiêu Mưu dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông. "Anh làm được không?" Dường như chỉ là ảo giác của Vương Chiêu Mưu, khi người đàn ông kia đối diện với anh, y nín thở, cơ thể cứng đờ và bất động. Như là... căng thẳng. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, Vương Chiêu Mưu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Làm sao y có thể căng thẳng được, người cầm quyền nhà họ Lãnh đã chứng kiến đủ mọi phong ba bão táp kia mà. Vương Chiêu Mưu im lặng chờ đợi câu trả lời, thấy người đàn ông lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau vài giây, điện thoại của anh reo lên. "Đây là số của tôi." Quý Liên Hoắc bình tĩnh nói, cúp điện thoại rồi cất đi. Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại ra, nhìn người đàn ông nắm chặt cây gậy, dáng người lảo đảo bước ra khỏi phòng, hai vệ sĩ xuất hiện ở hành lang không biết từ lúc nào, còn thuận tay đóng cửa lại. Căn phòng lại trở về với sự im lặng, Vương Chiêu Mưu cúi nhìn những con số trên điện thoại hồi lâu. Giao dịch lần này khác với giao dịch của Lãnh Tu Minh, lần này là hợp tác lâu dài, ít nhất thì cả hai bên đều phải thực hiện lời hứa mới có thể tiếp tục. Vương Chiêu Mưu ngồi xuống bên giường, thấy có thứ gì đó mới ở đầu giường, một chiếc túi giấy khá đẹp mắt đựng vài thứ bên trong. Anh lật túi lại, đồ đạc trút ra vương vãi trên giường, là mấy hộp thuốc mỡ. Người đàn ông này quả thực có hiệu suất làm việc cao, Vương Chiêu Mưu không phải đợi lâu đã nhận được tin tức, lên đường đến nơi mà anh đã miệt mài làm việc suốt nửa cuộc đời. Cánh cửa của tập đoàn Vương Thị đã được mở lại, các nhân viên đang lần lượt trở về vị trí, Vương Chiêu Mưu ngồi trong văn phòng, chậm rãi vuốt ve mặt bàn trước mặt. Nhà họ Lãnh có khả năng khiến tập đoàn Vương Thị phá sản chỉ sau một đêm, nhưng cũng có khả năng giúp Vương Thị vực dậy chỉ trong một thời gian rất ngắn. Văn phòng vang lên tiếng gõ, trợ lý mặc đồ công sở bước vào, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm: "Sếp Vương." Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn trợ lý, ánh mắt dịu dàng: "Cô về rồi." "Cảm giác như một giấc mơ." Trợ lý nâng tay lau khóe mắt: "Vương Thị đột nhiên phá sản, tôi mất việc ngay lập tức, đi tìm việc ở nơi khác, nhưng khi nghe nói tôi là nhân viên của tập đoàn Vương Thị thì đều không muốn nhận." Mắt Vương Chiêu Mưu hơi ánh lên: "Xin lỗi." "Sếp Vương, anh không cần phải xin lỗi, tôi biết anh không còn lựa chọn nào khác, cũng biết anh đã cố gắng hết sức rồi." Trợ lý lau nước mắt, mỉm cười. "Anh xem, anh làm được rồi, tập đoàn Vương Thị đã trở về rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại." Trợ lý sụt sịt: "Sau khi tập đoàn Vương Thị phá sản, chúng tôi cũng thành lập một nhóm trao đổi, chúng tôi đều tin tưởng anh sẽ quay trở lại, hôm nay vừa nhận được tin tức, tất cả mọi người đều vội vã chạy tới đây, ngoại trừ vị trí phó tổng giám đốc bán hàng còn trống, những người khác cơ bản đều đã về đúng nơi của mình." "Phó tổng giám đốc Cao..." Vương Chiêu Mưu nhìn sang trợ lý. "Anh ấy cũng giống như chúng tôi, không tìm được việc làm, phải trả tiền thế chấp cũng phải nuôi gia đình, anh ấy đi giao đồ ăn, bất cẩn bị tai nạn." Đôi mắt của trợ lý đỏ hoe: "Anh ấy không kiên trì được đến hôm nay, nếu không nhất định sẽ rất vui." Vương Chiêu Mưu im lặng thật lâu, rồi nhìn trợ lý: "Hiện tại trong tài khoản của công ty có tiền không?" "Có." Trợ lý vội lau nước mắt, gật đầu, mở tập tài liệu trên tay ra đưa cho Vương Chiêu Mưu. "Lãnh Thị đã đầu tư 30 tỷ, các trung tâm mua sắm do tập đoàn Vương Thị phát triển đã được mua lại, không bao lâu nữa Vương Thị sẽ có thể trở lại trạng thái trước kia." "Gọi giám đốc phòng kế toán và phòng nhân sự lên, kiểm tra lại danh sách nhân viên công ty, trả lương cho mọi người trong thời gian này, đối với nhân viên bị tai nạn, bồi thường theo chế độ tai nạn lao động." Mắt Vương Chiêu Mưu tối đi. "Dạ được sếp Vương." Trợ lý nở nụ cười tươi rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa văn phòng. Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mắt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, rồi liếc nhìn văn kiện, ánh mắt bình thản. Điện thoại reo, anh lướt ngón tay trên màn hình, nghe giọng nói phát ra: "Tổng giám đốc Vương, chúc mừng nhé, cậu không biết tôi vui mừng thế nào khi nghe tin hôm nay đâu! Cậu cũng biết những gì tôi đã làm trước đây là bị nhà họ Lãnh ép buộc tôi, cho nên cậu đừng để bụng..." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn dòng chữ trên màn hình, mấy chữ "tổng giám đốc Trương" thật quen thuộc. "Tổng giám đốc Vương à, để chào mừng cậu trở về, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một hôm..." Trong lời nói của tổng giám đốc Trương ẩn chứa vẻ nịnh nọt. Vương Chiêu Mưu khẽ cong khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo. "Còn túi rác đó ấy mà, tôi không có ý xúc phạm cậu, thật đấy, tôi thực sự muốn giúp cậu, tôi lo lắng lòng như lửa đốt ấy chứ!" Tổng giám đốc Trương ở đầu dây bên kia cố gắng tỏ ra chân thành. Vương Chiêu Mưu nhấn nút "cúp máy", rồi nhìn vào lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, mắt tối đi. Vuốt đầu ngón tay trên màn hình, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy con số không có ghi chú kia. Cho đến nay, người nhà họ Lãnh đó vẫn chưa liên lạc với anh. Vương Chiêu Mưu vẫn không hiểu rõ được tâm tư của người này, nhưng có vẻ như y hơi khác so với con người tàn nhẫn và nham hiểm mà ngoài kia đồn đại. ××× Lãnh Diệp quỳ trước bàn làm việc, cúi đầu không nói gì. Quản gia già đứng một bên, nhìn hai chú cháu với vẻ lo lắng, đặc biệt là đứa trẻ mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, thấy hắn quỳ gối, quản gia già vô cùng đau lòng. "Con đã làm rất nhiều việc tốt trong lúc ba đi vắng." Người đàn ông nói bằng giọng rất trầm, ngồi trên ghế, nhìn đứa cháu đang quỳ trước mặt mình, đôi mắt tối tăm. Lãnh Diệp nhíu mày thật chặt, lòng hồi hộp, không biết người phụ nữ đó đã phàn nàn điều gì với chú út, lần này khi trở về, tâm trạng chú út rất tệ, gần như vừa bước vào nhà họ Lãnh đã gọi mình đến phòng làm việc, còn bắt quỳ xuống trả lời. Lãnh Diệp nhìn lên chú út, muốn biện minh: "Ba, Thẩm Huyên không như ba nghĩ đâu, cô ta không có chút rộng lượng của một tiểu thư nhà giàu nào hết, cô ta là đồ hẹp hòi, chỉ biết ghen tuông. Đối tượng hôn nhân thương mại của con ít nhất cũng phải biết quan tâm đến người khác, có chung tiếng nói với con, Thẩm Huyên thực sự không hợp với con!" "Còn những chuyện khác, không định nói sao?" Sắc mặt Quý Liên Hoắc trở nên nghiêm trọng. "Những chuyện khác?" Lãnh Diệp khựng lại, không biết chú út đang nói về điều gì, hắn không làm gì khác thường trong khoảng thời gian này, lần duy nhất đánh nhau với người khác cũng là với anh trai của Thẩm Huyên. "Những chuyện khác, con làm cũng vì lý do riêng của mình, một phần là vì thấy ngứa mắt." Lãnh Diệp cứng cổ nhìn chú út, nếu anh trai Thẩm Huyên không chỉ cây dâu mắng cây hòe, ám chỉ hắn không tốt với Thẩm Huyên thì hắn đã không đánh nhau. Quý Liên Hoắc nhìn đứa cháu trai trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Thấy ngứa mắt? Lãnh Diệp nhìn thấy ánh mắt của chú út mơ hồ cảm thấy chú út thật sự đã nổi giận, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cây gậy trong tay chú út quất về phía mình, ngay sau đó mặt đau rát, miệng cũng nếm thấy vị máu. Một vết đỏ thẫm xuất hiện trên má Lãnh Diệp, gần như rướm máu, hắn che mặt, nhìn chú út với vẻ không tin nổi. Cha mẹ hắn mất sớm, từ nhỏ đã nương tựa với chú út, chú út không bao giờ nỡ ra tay với mình, chứ đừng nói đến đánh vào mặt. "Ông chủ, có gì thì chúng ta nói thôi, đừng đánh cậu Lãnh Diệp!" Quản gia già thấy vậy, tim như vỡ ra. "Câm miệng!" Quý Liên Hoắc đứng dậy, dùng gậy đánh vào lưng Lãnh Diệp. Chỉ sau vài cú đánh, Lãnh Diệp đã ngã xuống đất, trên áo xuất hiện từng vết máu. Quản gia già sốt ruột gần như rơi nước mắt. Quý Liên Hoắc dùng lực mạnh hơn, lại quất thêm một gậy, cây gậy gãy thành hai khúc kèm theo một tiếng "rắc", nửa đoạn dưới văng ra ngoài rơi xuống bên cạnh. Quý Liên Hoắc ném nửa cây gậy trong tay đi, chống tay lên bàn, lấy từ dưới bàn ra một cây gậy khác giống hệt. Thấy vậy, quản gia già lao vào nằm che trên người Lãnh Diệp, chặn cây gậy giáng xuống. "Ông chủ, giáo dục con cái cũng không phải thế này!" Quản gia già nước mắt giàn giụa: "Ông cụ mà biết cậu Lãnh Diệp bị đánh thế này, sẽ đau lòng phải bò dậy khỏi giường bệnh mất!"