"Chị thật dữ, anh Lãnh Diệp và em chỉ là bạn bè thôi, chúng em chỉ đến nhà hàng ăn một bữa thôi, chị có suy nghĩ nhiều quá không?" Bạch Mạt ra vẻ tủi thân, nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt đáng thương. "Thẩm Huyên, cứ lặng lẽ làm con dâu nhà họ Lãnh không đủ à?" Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, trong giọng điệu còn có vẻ rất chán ghét: "Cô định giở trò gì vậy?" Cô gái đứng cạnh bàn ăn khựng lại, cắn môi dưới: "Lãnh Diệp, ba tôi bị bệnh, ông ấy lo lắng cho chúng ta, tôi muốn cùng anh đến bệnh viện thăm ông ấy, để ông ấy có thể yên tâm hơn." "Chị tìm lý do này thật sự khó có thể từ chối..." Bạch Mạt nói giọng châm biếm, còn cố tình cao giọng, những người ngồi ở bàn bên cạnh đều nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ tò mò hóng hớt. Phía sau chiếc bàn của ba người là một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt hơi tái nhợt, như thể vừa mới khỏi bệnh nặng, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, cử chỉ nhẹ nhàng tao nhã. "Cho tôi một ly nước lọc, cảm ơn." Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng bộ vest không vừa người dường như nói lên tình trạng nghèo đói khó khăn hiện tại của anh. Phục vụ nhìn người đàn ông này một lúc, cảm thấy có vẻ quen quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ có thể bưng một ly nước ấm đặt trước mặt anh. "Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu cầm cốc nước lên, nhấp vài ngụm để làm ẩm đôi môi nứt nẻ. Vì không trả được tiền điện nước nên căn phòng thuê bị cắt điện nước, vài ngày nữa đến hạn nộp tiền thuê nhà, chủ nhà sẽ cầm chổi đến đuổi anh đi. Tiền anh bán đồng hồ kiếm được đã hết, nếu không thuyết phục được Lãnh Diệp nương tay, e rằng anh sẽ phải lang thang ngoài đường, với tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, có lẽ còn không thể cạnh tranh được với ăn xin trên phố. Vương Chiêu Mưu cười khổ, không biết mình làm sao mà sống sót qua cơn bệnh nặng này, mở mắt ra vẫn thấy những khoảng mốc meo trên tường, lê thân thể yếu ớt, đau đớn tuyệt vọng. Anh dùng số tiền còn lại để thuê một bộ vest, đi theo Lãnh Diệp vào nhà hàng, anh chỉ có thể cố gắng lần cuối, cho đến khi cơ thể không còn gắng gượng được nữa, vậy coi như là, kết thúc thôi. Những người ở bàn bên vẫn còn đang cãi nhau, Vương Chiêu Mưu im lặng lắng nghe, uống hết ly nước trên tay. "Đủ rồi!" Lãnh Diệp cau mày lại, nhìn đối tượng hôn nhân thương mại của mình. "Thẩm Huyên, đừng dùng cha tôi để gây áp lực với tôi, cuộc hôn nhân thương mại này hoàn toàn là sai lầm, nếu cô còn tiếp tục vô lý nữa thì đừng trách tôi không nể tình!" Thẩm Huyên lau nước mắt rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng. Vương Chiêu Mưu thấy cô ả phía trước đang tỏ vẻ ngây thơ nhìn Lãnh Diệp đầy lo lắng: "Anh Lãnh Diệp, em có làm chị tức giận không, tất cả là lỗi của em, anh đi nói chuyện với chị cho rõ ràng đi." "Không liên quan đến em." Lãnh Diệp dịu giọng, an ủi Bạch Mạt: "Là Thẩm Huyên gây chuyện trước." Thấy cuộc cãi vã cuối cùng cũng chấm dứt, Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát rồi đứng dậy định đi về phía Lãnh Diệp, nhưng bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại. "Tổng giám đốc Lãnh." Vương Chiêu Mưu đứng cách đám vệ sĩ, cố gắng nhìn hắn: "Tôi là Vương Chiêu Mưu của tập đoàn Vương Thị, tôi có thể nói chuyện với cậu được không!" Lãnh Diệp ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hắn vốn đã thấy phiền vì người phụ nữ kia, bây giờ lại thêm phiền phức nữa! "Tập đoàn Vương Thị không phải đã phá sản rồi sao?" Bạch Mạt nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ khinh thường: "Sao vẫn còn có người dùng cái tên này để lừa đảo?" Lãnh Diệp vốn đã bực bội, nghe tiếng ồn ào bên cạnh càng bực bội hơn, bèn không ăn nữa, lau miệng đứng dậy: "Bạch Mạt, còn có việc ở công ty, anh không đi cùng em được." "Không sao đâu anh Lãnh Diệp, anh đi làm đi." Bạch Mạt tỏ vẻ quan tâm. Thấy Lãnh Diệp sắp sửa bỏ đi, Vương Chiêu Mưu bị vệ sĩ ngăn lại nhưng nghiến răng chịu đựng nói: "Tổng giám đốc Lãnh, tôi biết lý do tập đoàn Vương Thị phá sản là do chỉ thị của cậu! Tôi muốn biết tại sao, tập đoàn Vương Thị chưa bao giờ làm điều gì gây phương hại đến lợi ích của Lãnh Thị, tại sao cậu lại làm như vậy!" Lãnh Diệp khựng lại, quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu, cười khẩy. "Tôi có cần lý do cho những gì tôi làm không?" Một tập đoàn Vương Thị nhỏ bé mà dám nhảy ra trước mặt mình gây rối, Lãnh Diệp quay lại, bước ra khỏi nhà hàng với vẻ kiêu ngạo, rồi lên chiếc xe thể thao trước mặt. Tuy tòa nhà Lãnh Thị ở rất gần đây nhưng Lãnh Diệp cũng không ngại lái xe thể thao bằng một tay, sau đó xuống xe trước tòa nhà Lãnh Thị, ném chìa khóa cho nhân viên bên cạnh. Về cơ bản thì trong công ty chẳng có việc gì, các giám đốc điều hành đều có năng lực, Lãnh Diệp liếc nhìn báo cáo, thấy chán ngắt, tất cả tài liệu quan trọng đều gửi cho chú út, dạo vừa rồi chú út đang xử lý công việc của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, vài ngày tới sẽ về nước, không biết người phụ nữ đó lấy thông tin ở đâu ra mà dám đem chú út ra đe dọa mình, bắt phải cùng cô ta đến bệnh viện. Khi trời dần tối, Lãnh Diệp đứng dậy nghe thư ký báo cáo, nói Lãnh Tu Minh đã đến công ty, đang ve vãn mấy nhân viên xinh đẹp. "Muốn đến thì đến, dù sao cũng là người nhà họ Lãnh, có cổ phần ở Lãnh Thị." Lãnh Diệp đứng dậy, chỉnh lại bộ vest, đầy vẻ thờ ơ. Có chú út ở đây, Lãnh Tu Minh không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào, nhiều nhất là say rượu thì khóc lóc thôi. Lãnh Diệp bước vào thang máy riêng, xuống lầu đi đến cửa công ty, nhìn thấy một bóng người quen mắt. "Tổng giám đốc Lãnh! Tập đoàn Vương Thị có giá trị của riêng mình, tôi có một kế hoạch để cậu xem xét." Vương Chiêu Mưu vẫn chờ ngoài tòa nhà Lãnh Thị, tay cầm một tập hồ sơ, bức thiết tìm kiếm một tia hy vọng. "Dự án này có rất nhiều chỗ để kiếm lời, chỉ cần quảng bá đúng cách, chắc chắn có thể mang lại cho cậu hàng trăm triệu lợi nhuận..." Lãnh Diệp xua tay một cách sốt ruột, hai tên vệ sĩ nhanh chóng bước tới, lôi người đàn ông kia đi, ném xuống bậc thang trước tòa nhà Lãnh Thị. Đủ loại văn kiện nằm rải rác khắp nơi, Vương Chiêu Mưu cố chịu đựng đau đớn bò dậy, mắt anh mờ đi, không biết kính ở đâu rồi. Nhiều năm chịu áp lực công việc đã khiến thị lực của Vương Chiêu Mưu ngày càng giảm sút, anh mò mẫm dưới đất, cố gắng thu thập những tài liệu được in bằng tiền, nhưng không tìm thấy chiếc kính. Một bóng người đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu, anh ngước lên, nhưng không thấy rõ người đó. Người đó đưa tay ra, Vương Chiêu Mưu chạm vào vật trong tay người kia, là kính của anh. Vương Chiêu Mưu đeo kính vào, nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mình. Người đàn ông này có vẻ là con lai, mái tóc nâu sẫm cột lại sau đầu, hai lọn tóc hơi xoăn để phía trước, hốc mắt sâu, sống mũi cao, mặc bộ vest màu be dường như được may đo riêng của một thương hiệu cao cấp nào đó. Người đàn ông đưa tay về phía Vương Chiêu Mưu, trong mắt là nụ cười thân thiện, dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Vương Chiêu Mưu im lặng một lát rồi tự mình đứng dậy, cảm ơn người đàn ông trước mặt. "Cảm ơn." "Không có gì." Người đàn ông cười rạng rỡ, nhìn người trước mặt, hơi nghiêng đầu rồi cười. "Đã có ai từng nói với anh rằng anh có đôi mắt đẹp chưa?" Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cặp kính trên sống mũi rồi nhìn đi hướng khác. "Tôi nghe rõ những gì anh vừa nói." Người đàn ông khom người, nhặt đống tài liệu trên mặt đất rồi xếp lại: "Tôi cũng thấy được, ngay bây giờ anh cần một cơ hội." Vương Chiêu Mưu đưa mắt nhìn người đàn ông, trong lòng hơi dao động. "Tôi có thể giúp anh, nhưng không thể giúp miễn phí được." Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý, liếc nhìn xung quanh rồi rút ra ba tấm thẻ. "Cái này có tiền, anh nên chăm chút lại cho bản thân, mua bộ quần áo mới, tốt nhất là đi khám sức khỏe. Đây là thẻ phòng của phòng tổng thống tại khách sạn Tô Thành, nếu anh có thể làm người bên trong hài lòng, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn. Cuối cùng là danh thiếp của tôi, nếu anh làm xong việc có thể liên hệ với tôi, nhưng nếu không được thì anh cũng có thể liên lạc với tôi, dù sao thì anh cũng có vẻ là mẫu người tôi thích." "Tất nhiên." Người đàn ông tươi cười: "Anh có thể từ chối, nhưng tôi không đảm bảo sau này anh còn có thể may mắn như vậy nữa." Vương Chiêu Mưu lẳng lặng nhìn chằm chằm ba tấm thẻ trước mặt, trên mặt không có biểu cảm gì. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia. "Điều tôi muốn là tập đoàn Vương Thị, anh cũng có thể làm được chứ?" "Anh có thể xem kỹ danh thiếp của tôi." Người đàn ông vẫn mỉm cười. Vương Chiêu Mưu giơ tay nhận tấm danh thiếp từ người đàn ông, nhìn thấy dòng chữ "Lãnh Tu Minh" được viết trên đó. Người này họ Lãnh. "Tôi có cổ phần ở Lãnh Thị, một tập đoàn Vương Thị mà tôi, tôi nghĩ mình vẫn có tiếng nói." Nụ cười của Lãnh Tu Minh ngày càng tươi tắn, mắt khẽ đảo khi nhìn người đàn ông trước mặt. Số tiền trong thẻ đầu tiên đủ để Vương Chiêu Mưu trả hết tiền điện nước quá hạn, mua một bộ vest vừa người và đi khám sức khỏe. Số tiền còn lại đủ để thuê một căn phòng khác rộng 10 mét vuông với một cửa sổ. Ngồi trong phòng thuê, Vương Chiêu Mưu dùng đầu ngón tay xoa xoa mép thẻ phòng, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp. Tập đoàn Vương Thị là vật duy nhất cha anh để lại, cũng là bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại của nhà họ Vương. Trong nhà có cha anh, có dì Tống, có Kỳ Yên và Chiêu Vân, tất cả mọi người... đều có mặt ở đó. Anh hiện giờ không còn khả năng tìm Chiêu Vân nữa, nhưng nếu tập đoàn Vương Thị mất hẳn, Chiêu Vân quay về cũng không tìm được nhà. Vương Chiêu Mưu tháo kính ra, nhanh chóng lau khóe mắt rồi cẩn thận lau sạch chiếc kính trên tay. Cầm thẻ phòng và giấy khám bệnh lên, Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi căn phòng trọ. Không biết khách sạn Tô Thành đã sửa sang bao nhiêu lần, trang hoàng ngày càng sang trọng, bên ngoài trời mờ sương, bên trong đèn sáng trưng. Vương Chiêu Mưu cầm thẻ phòng lên lầu, đứng trước phòng tổng thống im lặng hồi lâu, khi thẻ từ chạm vào cảm biến cửa, tiếng mở khóa giòn giã vang lên. Anh bước vào phòng, nhìn quanh nhưng không thấy dấu vết của ai cả. Anh biết Lãnh Tu Minh đang làm gì, đó là một trò thô tục, chiêu trò đưa ai đó lên giường của đối tác, bản thân anh đã trải qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là người chủ động nằm lên giường. Phòng suite được trang bị đầy đủ, Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha chờ rất lâu nhưng vẫn không có ai vào. Thời gian trôi qua từng phút, trái tim cũng bị dày vò từng chút một. Trời đã tối dần, Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn mọi thứ trong phòng, ánh mắt dừng lại ở tủ rượu bên cạnh, anh lấy ra một chai rượu vang đỏ. Đã lâu rồi anh không uống rượu, tình hình hôm nay rất thích hợp để uống một ly. Rót rượu đỏ vào ly chân cao, Vương Chiêu Mưu đứng trước cửa sổ phòng tổng thống, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ của Tô Thành, nhà cao tầng đan xen dày đặc, giao thông đông đúc, nhà họ Vương cũng có công với Tô Thành, tại sao cuối cùng, anh lại chẳng có nơi nào để đi. Bỗng có tiếng động ở cửa, Vương Chiêu Mưu tay cầm ly rượu quay sang, thấy hai vệ sĩ, cùng người đàn ông phía sau. Hai người vệ sĩ đều to lớn cường tráng, nhưng người đàn ông kia thậm chí còn cao hơn cả hai người. Người đàn ông này có lông mày rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, mũi thẳng, các đường nét trên khuôn mặt lập thể sắc nét, khóe môi mỏng hơi trễ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng uy nghiêm khiến người khác phải tránh xa. Vương Chiêu Mưu hơi cúi đầu nhìn, thấy người kia đeo găng tay da mày đen, trong tay là một cây gậy đen tuyền. --- Người dịch: Tui thật sự là vừa khóc vừa dịch chương này đó T_T Tâm thế khi biết chưa có gì xảy ra so với nhìn lại những việc vừa xảy ra nó thực sự rất khác.