Lãnh Uyển Âm nghe vậy thì nhìn cha mình, mỉm cười giải thích: "Có những công ty phải hoạt động cả trong ngày Tết, ở đâu cũng có trường hợp ngoại lệ." "Vậy sao." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, không hề có vẻ khó xử. "Cũng phải, công ty của em họ mới thành lập, ngày Tết vẫn phải chạy ứng dụng di động, việc nhiều lại khó khăn, không thể thiếu người là điều bình thường." Cụ Lãnh thở dài, nghe hiểu được ẩn ý của Lãnh Tu Minh. Chỉ là một công ty mới khởi nghiệp mà Quý Liên Hoắc đã phải bận rộn xử lý, loay hoay giải quyết những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí không thể về nhà ngày Tết thì đừng nghĩ đến việc tiếp quản một gã khổng lồ như nhà họ Lãnh. Cụ Lãnh biết Quý Liên Hoắc biểu hiện tốt ở Skadi, muốn nói rằng Quý Liên Hoắc có năng lực làm việc hạng nhất, nhưng bây giờ, cậu thực sự không thể đến vì lý do công việc, ông cũng không thể lên tiếng nói gì khác. Cụ Lãnh không nói gì, chỉ bảo quản gia cho khai tiệc. Bữa cơm đoàn viên diễn ra rất yên tĩnh, không ai trong bàn nói lời nào. Lãnh Uyển Âm cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng nhìn Quý Đại Bảo ăn mới mỉm cười. Sau khi ăn xong, họ ra phòng khách để xem chương trình Gala mừng xuân năm nay. Quý Đại Bảo muốn quỳ lạy ông cố để xin tiền mừng tuổi, quản gia liền mang một chiếc đệm đến, để nó quỳ lên đó. "Chúc mừng năm mới ông cố, chúc ông cố năm mới thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý." Quý Đại Bảo nói giọng non nớt, đôi mắt đen láy đáng yêu vô cùng, cụ Lãnh thấy vậy cười mãi không dứt, lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho nó. "Cảm ơn ông cố!" Quý Đại Bảo một tay cầm bao lì xì, tay kia kéo chiếc đệm, đi đến trước mặt Lãnh Uyển Âm quỳ phịch xuống: "Chúc mừng năm mới bà cô, chúc bà cô năm mới xinh đẹp như hoa, làm hàng ngàn chàng trai say đắm." Lãnh Uyển Âm nghe vậy, đưa tay che môi, không nhịn được cười, vội vàng lấy bao lì xì nhét vào tay Quý Đại Bảo: "Cũng chúc Đại Bảo năm mới nhiều sức khỏe, ngày càng đẹp trai hơn." Quý Đại Bảo nhận bao lì xì, giơ tay vuốt tóc đầy đắc ý. Càng ngày càng đẹp trai chứ còn gì nữa? Lãnh Tu Minh vừa cười vừa chờ Quý Đại Bảo. Quý Đại Bảo miễn cưỡng đến trước mặt Lãnh Tu Minh, chắp tay lạy qua loa: "Chúc mừng năm mới chú họ." Lãnh Tu Minh lấy một bao lì xì ra, cười tươi trêu chọc Quý Đại Bảo: "Lời chúc của chú đâu, nếu không có thì không được coi là chúc Tết." Quý Đại Bảo đảo mắt, cười ngây thơ: "Chúc chú họ sẽ luôn là một quý tộc độc thân cao quý, sống lâu trăm tuổi!" Lãnh Tu Minh nhướng mày, im lặng quan sát Quý Đại Bảo một lúc rồi cất bao lì xì vào túi mình. Lời chúc không hay, từ chối thanh toán. Thấy hành động của Lãnh Tu Minh, Quý Đại Bảo hừ một tiếng, quay người ngồi xuống bên cụ Lãnh, tức giận dựa vào ông cố. Cụ Lãnh nhìn cháu trai và chắt trai mỉm cười, bế Quý Đại Bảo lên tiếp tục xem Gala mừng xuân. Quý Đại Bảo nằm trong lòng cụ Lãnh, nhìn Lãnh Tu Minh, phồng má lên. Ở kiếp trước, vì đôi chân và tính cách của mình nên chú út sống ẩn dật, chưa bao giờ có lấy một cuộc tình, nhưng ông chú họ này thì khác, từ khi gã thua cuộc thì bắt đầu sống trụy lạc, luôn có mỹ nhân bên mình. Sở thích của chú họ rất tạp nham, nhưng tóm lại là chỉ thích những người xinh đẹp, Lãnh Diệp đã chứng kiến cảnh gã ôm những cô gái đẹp, cũng thấy gã ôm cả người mẫu nam, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, hầu như cứ vài tháng lại đổi bạn tình một lần. Lãnh Diệp cũng từng nghĩ gã đang sống rất hạnh phúc, cho đến một lần dự party hồ bơi, chú họ say rượu, ôm một cái cây khóc đứt ruột đứt gan. Gã mất nhà họ Lãnh, mất đi mục đích theo đuổi của cuộc đời nên đắm chìm vào thú vui xác thịt, nhưng cuối cùng, gã nhận ra rằng mình đã đánh mất những năm tháng đẹp nhất, giờ đây không còn ai thực sự yêu thương gã, họ đến vì tiền, vì địa vị là người nhà họ Lãnh của gã, nhưng không ai đến vì chính gã. Mọi người đều cố gắng an ủi gã, nhưng trong mắt lại là chế giễu, như muốn nói: "Người nhà họ Lãnh cũng chỉ có thế thôi". Khi đó, Lãnh Diệp là người kéo gã ra khỏi vòng vây khách khứa, nhét gã trở lại khách sạn, khi tỉnh lại, gã ngồi trên giường với đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên nhìn hắn rồi bật cười: "Tuy rằng tao khổ sở, nhưng tao vẫn còn hơn chú út của mày, hắn thậm chí còn chưa từng nếm trải hương vị của tình yêu, tao đưa người lên giường hắn mà hắn còn từ chối, giam mình trong một không gian nhỏ, còn mang theo một gánh nặng như mày nữa chứ, toàn theo sau để dọn dẹp đống bừa bộn của mày." Nghe đi, có ai lấy oán báo ơn như gã không? Không ai thích gã, đáng đời! "Hừ." Quý Đại Bảo hừ một tiếng, quay đầu lại, rúc vào lòng cụ Lãnh, vui vẻ xem Gala mừng xuân. Kiếp trước người ta toàn nói rằng Gala mừng xuân mỗi năm một tệ hơn, bây giờ mình tái sinh rồi, hay thật, phải trải nghiệm lại lần nữa. Chương trình Gala mừng xuân hiện nay còn khá thú vị, Quý Đại Bảo háo hức theo dõi. Sau một tiết mục kết thúc, nữ MC mặc váy đỏ và nam MC cùng nhau bước ra, cầm micro trên tay, mỉm cười trang nghiêm và cởi mở: "Năm nay chúng tôi có một chương trình đặc biệt, mời quý khán giả bật điện thoại di động, mở giao diện Huxin lên nhấn nút tải lại." Những người ngồi trước TV đều khựng lại, Quý Đại Bảo dùng ngón tay út gãi tai tỏ vẻ không tin, chắc chắn rằng mình đã nghe đúng. Nói gì cơ? Mở Huxin!? Lãnh Tu Minh nhìn màn hình TV trước mặt, trong mắt đầy vẻ không dám tin. Lãnh Uyển Âm im lặng một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy tìm điện thoại của mình, mở ứng dụng trên điện thoại, thấy hình ảnh bao lì xì nổi trên giao diện Huxin. "Tối nay sẽ có ba lượt tặng lì xì, một đợt quà của thương hiệu để quý khán giả giành miễn phí..." MC nam tiếp lời. Lãnh Uyển Âm dùng bút cảm ứng bấm mở bao lì xì, phía trên là hình ảnh chú gà trống vàng báo hiệu bình minh, khi mở lì xì ra, có thể thấy tên nhà tài trợ Gala mừng xuân và số tiền bên trong. Nhìn số tiền 28 xu mình vừa giật được, Lãnh Uyển Âm không khỏi mỉm cười rồi đưa điện thoại đến trước mặt cụ Lãnh: "Ba xem này, Huxin hợp tác với Gala mừng xuân, đang phát lì xì." Quý Đại Bảo cố thò đầu sang nhìn, sau khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại của Lãnh Uyển Âm thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quay sang nhìn Lãnh Tu Minh. Nụ cười trên mặt Lãnh Tu Minh dần dần biến mất, gã nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc TV trước mặt. Mặc dù lớn lên ở nước ngoài, gã vẫn biết ý nghĩa của Gala mừng xuân đối với người dân nước Hoa. Xem Gala mừng xuân đã trở thành một trong những phong tục trong ngày Tết của người Hoa hiện nay, tỷ lệ người xem cực kỳ cao, đạt 30% đến 40%, đây là mức cao kỷ lục trên thế giới. Huxin tiếp cận được nền tảng này không chỉ làm tăng đáng kể sức ảnh hưởng của mình mà còn bù đắp lại những tổn thất trước đó, vươn lên tầm cao mới. Không để ý đến vẻ mặt của Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm mỉm cười nói đùa với cụ Lãnh: "Con nói mà, tại sao ngày Tết không về nhà chứ, thì ra Liên Hoắc muốn cho chúng ta một bất ngờ." Cụ Lãnh nhìn Huxin trên điện thoại của Lãnh Uyển Âm, không nhịn được cười, cũng lấy điện thoại của mình ra đưa cho con gái: "Tải cho ba Huxin nữa, để ba thử xem làm sao giật được lì xì." Thấy Lãnh Uyển Âm tải Huxin cho cụ Lãnh, Quý Đại Bảo nhìn sang Lãnh Tu Minh, nhếch mép cười. Huxin có mặt trong Gala mừng xuân, với người khác là ngạc nhiên, nhưng lại là cú sốc đối với chú họ này. Ai mà ngờ được Huxin thực sự có thể bắc cầu với Gala mừng xuân, chỉ cần Huxin không gặp phải sự cố nào trong tương lai thì riêng điều này cũng đủ để nghiền nát công ty điện thoại di động của Lãnh Tu Minh. Dù có số tài sản giá trị hàng tỷ đô la, cụ Lãnh vẫn tươi cười đi giật bao lì xì do Gala mừng xuân phát ra, đây là lần đầu tiên thấy cách chơi mới lạ này, ở lượt thứ hai cụ Lãnh được 99 xu, được coi là con số may mắn. Đến lượt thứ ba, cụ Lãnh hơi chậm, không giật được gì. Lãnh Uyển Âm nhìn con số 1,6 tệ mình vừa giật được, có suy đoán đại khái: "Con thấy người ta nói rằng số tiền và định mức trong bao lì xì của ba lượt tăng dần, lượt đầu tiên kết thúc chậm nghĩa là không có nhiều người cạnh tranh, lượt thứ hai diễn ra nhanh hơn một chút nghĩa là có nhiều người dùng đến giật lì xì, đến lượt thứ ba, e rằng số lượng người dùng Huxin đã đạt đến một cấp độ khác, nhiều bao lì xì hơn mà giật hết trong vòng chưa đầy nửa phút, đúng là khá ấn tượng." Cụ Lãnh gật đầu, không buồn dù không giật được lì xì, cố gắng làm quen với Huxin, thậm chí kết bạn với Lãnh Uyển Âm. "Những tính năng này thật thú vị." Cụ Lãnh dùng bút cảm ứng lướt qua giao diện, tỏ ra vài phần hứng thú rồi đưa ra đánh giá khách quan: "Nếu có phiên bản phát hành ở nước ngoài thì chắc chắn không tệ hơn là bao." Lãnh Tu Minh ngồi gần đó, không còn tâm trạng xem tiếp chương trình nữa, đứng dậy chào cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm lễ phép rồi đi về phòng. Lãnh Tu Minh hiểu rất rõ. Trước hôm nay, công ty điện thoại di động của gã có lợi thế rõ ràng so với Quý Liên Hoắc, nhưng sau hôm nay, tình hình sẽ đảo ngược. Gã phải tìm cách thoát ra trong vòng nửa năm. Nhưng để tìm ra một lối thoát tốt, một lối thoát có thể vượt qua được Huxin, nào có dễ dàng. ××× Đến ngày mùng 5 tháng giêng, Quý Liên Hoắc đã ở nhà họ Vương được năm ngày. Trong những đêm ngày qua, cậu đã tìm mọi cách lẻn vào phòng Vương Chiêu Mưu, nhưng liên tiếp nhiều ngày đều bị ông Vương bắt gặp. Không tính ngày đầu tiên chưa chuẩn bị gì thì bị ông Vương đang ngồi ở phòng khách bắt quả tang, ngày hôm sau Quý Liên Hoắc đã chuẩn bị trước, định trèo ra ngoài cửa sổ, chỉ cần có thể vượt qua khoảng cách ba căn phòng trên bệ cửa sổ bên ngoài, là có thể gõ cửa sổ phòng anh Chiêu Mưu. Cậu đã lên kế hoạch cẩn thận, vừa trèo ra khỏi cửa sổ thì thấy ông Vương mặc áo phao ba lớp đứng trong sân, tay cầm đèn pin, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh hồ cá chép, cười đắc ý với mình. "Cậu nghĩ tôi không nhìn thấy cậu đứng bên ngoài nhìn cửa sổ vào ban ngày sao?" "Con tưởng bác không thấy." Quý Liên Hoắc đứng trên bệ cửa sổ, nghiêm túc trả lời. "Quay lại!" Ông Vương ngừng cười, quát: "Bệ cửa sổ nhà tôi không chịu nổi sức nặng của cậu đâu!" Quý Liên Hoắc lặng lẽ trở về phòng mình, ra thế nào thì vào thế đó. Đêm thứ ba, Quý Liên Hoắc nhìn thấy có người ngồi ngoài hồ cá chép qua cửa sổ, bèn lặng lẽ mở cửa phòng nhích dần về phía phòng người yêu, nhưng không ngờ mới đi được hai bước, ánh đèn pin quen thuộc lại chiếu vào mặt lần nữa. "Tôi biết ngay là cậu sẽ thay đổi chiến lược." Ông Vương cầm đèn pin, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, cười đầy kiêu ngạo: "Bên ngoài là hình người tôi dựng bằng áo phao, chiêu này gọi là trong giả có thật trong thật có giả, đi về ngủ tiếp đi, đồ nhóc con!" Đêm thứ tư, sau khi đợi rất lâu, ông Vương không thấy động tĩnh gì trong phòng Quý Liên Hoắc, nghĩ rằng cậu đã từ bỏ, ai ngờ lại thấy cửa sổ phòng cậu đột nhiên mở ra. Ông Vương chiếu đèn pin vào thì phát hiện ra người mở cửa sổ chính là Vương Chiêu Vân! Vương Chiêu Vân đang ngái ngủ, mắt lim dim, bị ánh đèn pin bất ngờ chiếu đến thì giật mình nhảy dựng. "Sao con lại ở trong phòng của khách?" Ông Vương ngạc nhiên nhìn con trai: "Quý Liên Hoắc đâu?" "Sếp bảo con đổi phòng với anh ấy, còn nói đặt báo thức mở cửa sổ một lần vào giữa đêm." Vương Chiêu Vân tỏ vẻ bối rối: "Có chuyện gì vậy?" Hay cho chiêu thay xà đổi cột, điệu hổ ly sơn! "Nguy rồi!" Ông Vương vỗ đùi rồi chạy nhanh vào nhà, chỉ thấy Quý Liên Hoắc đang đứng trước phòng Vương Chiêu Mưu, giơ tay rồi lại bỏ xuống, sờ vào cửa hồi lâu, cuối cùng mới buông xuống hẳn. "Sao không gõ cửa?" Ông Vương cau mày khi thấy hành vi kỳ lạ của Quý Liên Hoắc. "Con sợ... anh Chiêu Mưu đang ngủ say." Quý Liên Hoắc nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt tràn đầy yêu thương, không đợi ông Vương lên tiếng đã tự động quay người, cúi đầu trở về phòng Vương Chiêu Vân, trước khi đóng cửa còn lưu luyến nhìn về phía cửa phòng Vương Chiêu Mưu vài lần. Ông Vương cầm đèn pin đứng đó, sửng sốt hồi lâu, không biết nên nói gì. Sáng ngày thứ năm, Vương Chiêu Mưu ngồi vào bàn ăn, nhìn quầng thâm dưới mắt của cha mình, quầng thâm dưới mắt của Quý Liên Hoắc, và Vương Chiêu Vân đang ngáp liên tục, anh suy nghĩ một lúc, đề nghị quay lại biệt thự vào buổi chiều. "Chiêu Mưu không ở thêm mấy ngày?" Dì Tống lo lắng nói: "Ngày mai chúng ta có sủi cảo, ngày kia nấu canh thất thái, không ăn mấy miếng đã đi à?" "Không cần đâu." Vương Chiêu Mưu bình thản nhìn dì Tống: "Năm nay có nhiều dự án, cần phải bắt tay vào làm sớm hơn."