Nơi cha mẹ ruột của Quý Liên Hoắc gặp tai nạn khá xa xôi hẻo lánh, vì lúc đó xe lăn xuống sườn dốc, muốn đến đó làm lễ cúng thì phải vượt qua một đoạn đường hẹp chỉ đủ cho hai người đi song song, đi lại rất khó khăn. Cụ Lãnh một tay chống gậy, một tay được Lãnh Uyển Âm dìu, cố gắng đi xuống dốc. Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại Bảo, một tay đỡ Vương Chiêu Mưu, hết sức chú ý đến con đường mình và anh đang đi. Thật ra Vương Chiêu Mưu không cần Quý Liên Hoắc phải lo lắng, thanh niên có sức khỏe tốt, đi lại vững vàng. Anh ngước mắt nhìn cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm, thấy cả hai đều đang đi rất khó khăn. Anh nhớ lại tờ chẩn đoán mà Lãnh Tu Minh đã đưa cho mình, liền đón lấy Quý Đại Bảo từ tay Quý Liên Hoắc, ra hiệu cho cậu đi đỡ cụ Lãnh. Quý Liên Hoắc mím chặt môi, vẫn lo lắng nhìn Vương Chiêu Mưu, anh hơi nghiêm mặt, lại ra hiệu về phía cụ Lãnh. Quý Liên Hoắc quyến luyến buông Vương Chiêu Mưu ra, bước nhanh đến, đỡ lấy cụ Lãnh đang được Lãnh Uyển Âm dìu. "Ông không sao, đi được." Cụ Lãnh mỉm cười vung gậy, vẫn muốn thể hiện sức mạnh của mình. Quý Liên Hoắc cũng chẳng buồn nghe, cứ thế cõng cụ Lãnh thân hình lực lưỡng trên lưng ngay trước mặt mọi người, nhanh chóng đi về phía mục tiêu, bước chân vững vàng thong thả, khiến Lãnh Uyển Âm bên cạnh nhìn cũng giật mình. Không cần phải dìu cụ Lãnh nữa, bước chân của Lãnh Uyển Âm trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, bà vội vàng đi theo. Cụ Lãnh được Quý Liên Hoắc cõng mà vẻ mặt kinh ngạc tột độ, nghĩ đến cân nặng hơn 80 ký của mình thì muốn bảo Quý Liên Hoắc thả mình xuống, nhưng không ngờ cậu vẫn đi rất nhanh, dường như không coi trọng lượng trên lưng ra gì. Cụ Lãnh nằm trên lưng cháu trai, vẻ mặt phức tạp, từ ngày bắt đầu nhớ được, ông ít khi để người khác cõng, giờ đã già rồi, không ngờ lại có trải nghiệm cảm giác được cháu trai cõng. Quý Liên Hoắc cõng cụ Lãnh nhanh chóng đi qua con đường khó khăn này, sau khi thả cụ Lãnh xuống thì quay lại đón Vương Chiêu Mưu. Cụ Lãnh được đặt xuống, đang chỉnh trang lại quần áo. Lãnh Uyển Âm nhanh chóng theo đến, nhìn cha mình, rồi nhìn Quý Liên Hoắc, không khỏi mỉm cười. "Liên Hoắc thật khỏe, cõng ba trên lưng cứ thế đi về phía trước, con còn không đuổi kịp." Lãnh Uyển Âm cười nhìn cụ Lãnh: "Ba thấy thế nào?" Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc đang đỡ Vương Chiêu Mưu đi xuống với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xôi. "Hồi đó ba rất khỏe, khi còn học trường tư, ba có thể nắm vào chân bàn, lật đổ một chiếc bàn cao hơn cả mình." Lãnh Uyển Âm che miệng cười khúc khích, không biết cha mình ngày xưa còn có lúc nghịch phá đến thế. Vương Chiêu Mưu được Quý Liên Hoắc đỡ đi qua đoạn đường khó, đến nơi cha mẹ cậu gặp nạn năm xưa, thấy có một cái bia dựng ở đó, xung quanh có hàng rào, coi như là miền đất thanh tịnh. Lãnh Tu Minh dẫn vài vệ sĩ đi xuống, mang theo nhiều vật dụng để thờ cúng. Khi mọi người đến đông đủ, cụ Lãnh đứng trước bia mộ, đưa tay lau sạch bụi và phân chim trên bia, đôi mắt đượm buồn. "Liên Hoắc." Cụ Lãnh gọi Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc bước tới, nhìn tấm bia đá trước mặt với vẻ phức tạp. "Con nhổ cỏ xung quanh đây đi, dọn sạch sẽ cho ba mẹ và anh trai của con." Quý Liên Hoắc cúi đầu im lặng nhổ cỏ dại mọc quanh bia đá. Quý Đại Bảo thấy vậy thầm nghĩ, cái này tôi rành lắm! Nó động đậy vài lần trong lòng Vương Chiêu Mưu, cũng muốn đi xuống nhổ cỏ. Vương Chiêu Mưu nhìn sang cụ Lãnh, cụ Lãnh hiền lành gật đầu. Vương Chiêu Mưu đặt Quý Đại Bảo xuống, nó bèn lật đật chạy tới, hai bàn tay nhỏ bé của mình túm lấy đám cỏ, dùng hết sức lực kéo cỏ lên đánh pặc, bản thân thì lùi lại hai bước do quán tính, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Những người khác lặng lẽ theo dõi Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo nhổ cỏ dại xung quanh bia đá. Vương Chiêu Mưu đưa một chiếc khăn sạch ra, Quý Liên Hoắc cầm lấy bằng cả hai tay, lau kỹ mặt trước và mặt sau của tấm bia. Sau khi lau sạch bia, cụ Lãnh cầm nhang đến thắp trước bia. Lãnh Uyển Âm lấy bánh trái từ tay vệ sĩ rồi cẩn thận bày ra trước bia đá. Mặc dù việc đốt giấy tiền vẫn chưa bị cấm, nhưng khu vực xung quanh vốn đầy cỏ dại và cây bụi, vào thời điểm này, hầu hết các loại cây cỏ xung quanh vẫn còn vàng úa, chồi cỏ non vừa mới nhú đầu, nếu không cẩn thận thì rất dễ gây ra cháy rừng, nên bỏ qua bước này. Cụ Lãnh cầm một bó hoa hồng trắng điểm xuyết những bông hoa sao baby đủ màu sắc. Lãnh Tu Minh đứng bên cạnh, tỏ ra ngạc nhiên trước cách phối hoa này, thấy cụ Lãnh đặt bó hoa trước bia đá thì cố gắng nặn ra một nụ cười. "Thần Ngọc, con thích nhất là hoa sao baby đủ màu sắc, con nói chúng lãng mạn trong sáng, con nhớ ngôn ngữ hoa của từng màu hoa, con đã kể cho ba từng cái một, nhưng ba không bao giờ nhớ. Bây giờ ba vẫn không nhớ ra, ba luôn hy vọng một ngày nào đó con có thể lại về bên ba, vừa cười vừa kể cho ba nghe." Cụ Lãnh dừng lại, nhìn hoa hồng trắng trong bó hoa. "An Hân, con là đứa con dâu mà ba thấy hài lòng nhất, con thông minh dịu dàng, lại còn mang đến cho ba hai đứa cháu nội đáng yêu. Khi con và Thần Ngọc cưới nhau, con chọn hoa hồng trắng làm hoa cưới cầm tay của mình, con nói thích sự trong sáng và lãng mạn của hoa hồng trắng. Tuy rằng con và Thần Ngọc thích hai loại hoa khác nhau nhưng ý nghĩa của chúng lại giống nhau, các con là một cặp đôi hoàn hảo, rất nhiều người ghen tị với các con." Cụ Lãnh nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Ba có lỗi với các con, ba để hai đứa trẻ lang thang lâu như vậy, bây giờ ba về đây rồi, đã tìm thấy Diệu Tinh rồi, bây giờ nó tên là Quý Liên Hoắc, Diệu Minh đã mất, nhưng cũng để lại cho các con một đứa cháu trai, ba để nó nhận tổ quy tông rồi, đổi tên thành Lãnh Diệp." Cụ Lãnh nhìn sang Lãnh Uyển Âm, Lãnh Uyển Âm lau nước mắt rồi mang rượu đến. Cụ Lãnh đổ hai chén rượu xuống trước bia, cầm chén thứ ba uống hết. "Ba uống với các con một chén, xin lỗi các con, Diệu Minh mất rồi, ba là người có trách nhiệm, đứa con mà Diệu Minh để lại, và cả Liên Hoắc, ba nhất định sẽ chăm sóc chu đáo, để chúng lớn lên bình an." Hai mắt Cụ Lãnh nhòe đi. Lãnh Uyển Âm cũng tiến lên rót rượu trước bia đá, hồi tưởng lại chuyện xưa của hai chị em, còn chưa kịp nói được mấy câu, đã nghẹn ngào không nói nên lời. Lãnh Tu Minh dâng bó hoa cúc trắng trước bia đá. Đến lượt Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo, cụ Lãnh bảo họ quỳ lạy trước tấm bia đá. Vương Chiêu Mưu đứng bên cạnh, tay cầm bó hoa cẩm chướng trắng, yên lặng nhìn Quý Liên Hoắc đứng dậy, giây tiếp theo thì bắt gặp đôi mắt hơi đỏ của cậu, được cậu kéo đến trước bia đá. "Ba mẹ, đây là người con thích, ba mẹ nhớ phù hộ cho anh ấy nữa." Vương Chiêu Mưu dừng lại, lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm. Biểu cảm của cụ Lãnh vẫn bình thường, như thể ông đã đoán được suy nghĩ của cháu mình từ lâu, Lãnh Uyển Âm thì sững sờ trước sự thẳng thắn của cháu mình trong giây lát, nhìn Vương Chiêu Mưu rồi cũng mỉm cười. Vương Chiêu Mưu đặt bó hoa cẩm chướng trắng trước bia mộ, rồi nhìn bia đá của cha mẹ ruột Quý Liên Hoắc với vẻ mặt ôn hòa. "Bác trai bác gái, con sẽ chăm sóc Liên Hoắc thật tốt." "Pa pa!" Quý Đại Bảo vội chạy tới ôm lấy chân Vương Chiêu Mưu, chớp chớp hai con mắt đen như quả nho, cười vui vẻ. Vương Chiêu Mưu ngước lên, mỉm cười với tấm bia đá. Chỉ chăm sóc Quý Liên Hoắc, không nói đến Lãnh Diệp, xin hãy hiểu cho. Mọi người đợi đến khi nhang và nến cháy hết mới quay về, cụ Lãnh bảo những người khác đi trước, chỉ để lại Quý Liên Hoắc ở bên cạnh. Quý Liên Hoắc nhìn cụ Lãnh liên tục vuốt ve tấm bia đá, như thể đang chạm vào đứa con yêu dấu của mình, với ánh mắt buồn bã. "Liên Hoắc, trước mặt ba mẹ con, ông có chuyện muốn xin con tha thứ." Quý Liên Hoắc nhìn cụ Lãnh chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc. "Ông vốn định tranh thủ cho con thêm thời gian để trưởng thành, đợi đến khi khoảng cách giữa con và Tu Minh không còn quá lớn nữa thì cho hai đứa thi đấu, nhưng hiện tại có lẽ ông không làm được điều này." Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc, trong mắt toát lên sự bất lực nặng trĩu. "Ông gặp phải vài vấn đề về sức khỏe, bác sĩ đề nghị ông phẫu thuật, nhưng như con biết đấy, không ai dám đảm bảo phẫu thuật sẽ thành công 100%, ông phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Ông dự định xác định người thừa kế nhà họ Lãnh trước khi lên bàn mổ. Nếu ông có thể rời khỏi bàn mổ một cách suôn sẻ, ông sẽ giúp người thừa kế nhà họ Lãnh củng cố quyền lực, tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lãnh tốt hơn, nếu ông không xuống được, vậy cả nhà họ Lãnh sẽ chỉ có thể đặt lên trên vai người chiến thắng." Cụ Lãnh nhìn kỹ nét mặt của đứa cháu: "Ông kể hết cho con nghe rồi, bây giờ, con có muốn tham gia cuộc thi này không?" "Muốn." Quý Liên Hoắc nhìn cụ Lãnh, ánh mắt kiên định, con ngươi đen thẳm giờ như hòn than đang ngầm cháy. "Con muốn cạnh tranh, muốn giành lấy nhà họ Lãnh." "Ông xin lỗi, tình hình lúc này không công bằng với con." Thấy Quý Liên Hoắc đầy ý chí chiến đấu, cụ Lãnh cũng nhẹ nhõm: "Nhưng dù thành công hay thất bại, ông vẫn sẽ chia cho con cổ phần của ba mẹ con." "Cảm ơn." Quý Liên Hoắc chân thành cảm ơn, kìm nén mong muốn chiến thắng. Cậu không thể thua được. "Lúc trước ông nói với con một lần, lúc đó con không hứng thú với tài sản của nhà họ Lãnh, ông còn tưởng con ghét thân phận người nhà họ Lãnh." Cụ Lãnh thấy cháu trai mình thay đổi, lòng thầm thấy nhẹ nhõm. "Tình hình lúc đó khác bây giờ, bây giờ con không ghét thân phận người nhà họ Lãnh, thậm chí còn thấy biết ơn nó." Quý Liên Hoắc thẳng thắn đáp: "Nếu không có thân phận người nhà họ Lãnh, con sẽ khó có thể đứng ngang hàng với người mình thích." Quý Liên Hoắc nhìn lên hướng Vương Chiêu Mưu vừa rời đi. "Con đã thích anh Chiêu Mưu từ lâu rồi, con biết ơn thân phận người nhà họ Lãnh, cho phép con được danh chính ngôn thuận đứng cùng anh Chiêu Mưu, không ai được nói gì về mối quan hệ này hay bôi nhọ danh tiếng của anh Chiêu Mưu nữa." Cụ Lãnh cười khổ, không ngờ lý do lớn nhất khiến Quý Liên Hoắc chấp nhận thân phận người nhà họ Lãnh lại là như vậy. Không phải là địa vị xã hội, cũng không phải danh tiếng của bản thân, mà là được đứng bên người mình yêu. "Được rồi, cõng ông lên đi." Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc, nở nụ cười: "Ông muốn một lần nữa trải nghiệm cảm giác được cháu trai cõng trên lưng." Quý Liên Hoắc cõng cụ Lãnh lên, nhìn kỹ tấm bia đá lần cuối rồi cõng cụ Lãnh trên lưng đi lên con đường dẫn đến nơi xe đang đậu. Tối hôm đó, cụ Lãnh giữ ba người ở lại dinh thự ăn tối. Ăn xong, ông cụ gọi điện cho Lãnh Thần Cẩm và Lan Hoa, cùng một số quản lý cấp cao của nhà họ Lãnh, tuyên bố một tin tức cho mọi người. "Tôi sẽ cho Lãnh Tu Minh và Quý Liên Hoắc bắt đầu cuộc thi ở nước Hoa, tôi sẽ cho mỗi người ba tỷ nhân dân tệ, cả hai phải dùng ba tỷ này để xây dựng doanh nghiệp của riêng mình trong vòng 18 tháng." Cụ Lãnh nhìn hai đứa cháu với vẻ mặt nghiêm túc. "Tháng 10 năm sau, tôi sẽ định giá tài sản của hai công ty tại nước Hoa, người chiến thắng sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lãnh." "Đã hiểu chưa?" Cụ Lãnh nhìn Lãnh Tu Minh và Quý Liên Hoắc. "Đã hiểu." "Hiểu rồi." Lãnh Tu Minh quay đầu nhìn Quý Liên Hoắc, nở nụ cười. "Em họ, đừng có nương tay đấy." "Cùng một câu, dành cho anh." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào Lãnh Tu Minh, ánh mắt không hề chịu thua. Trước sự chứng kiến của mọi người, cụ Lãnh trịnh trọng viết hai tấm séc, đưa cho Lãnh Tu Minh và Quý Liên Hoắc. Quý Đại Bảo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nắm chặt tay, nhìn về phía Quý Liên Hoắc. Chú út cố lên! Trở về từ nhà họ Lãnh, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu vào phòng làm việc. Vương Chiêu Mưu đang định hỏi Quý Liên Hoắc có dự định gì, nhưng thấy cậu lấy tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho mình. Anh liếc nhìn số tiền ba tỷ khổng lồ trên đó rồi ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc. "Ý gì đây?" "Của em đều là của anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc tỏ vẻ thành khẩn: "Khi nào cần, em sẽ xin anh Chiêu Mưu." Nghe đến chữ "xin" này, Vương Chiêu Mưu biết cậu đã thuộc lòng ba quy tắc. "Em định thế nào." Vương Chiêu Mưu không nhận chi phiếu, nghiêm túc nhìn Quý Liên Hoắc: "Nói cách khác, hiện tại em đã có phương hướng chưa." "Em dự định đầu tư một nửa số tiền vào công ty bất động sản của anh Chiêu Mưu, sau đó chia nửa số tiền còn lại thành hai phần, một phần để xây dựng trang mạng truyền thông xã hội cập nhật thông tin theo thời gian thực, phần còn lại để xây dựng chuỗi khách sạn thương hiệu tại nước Hoa." Quý Liên Hoắc trình bày ý kiến của mình trước mặt Vương Chiêu Mưu. "Em muốn xây dựng một trang web, nơi người dùng có thể đăng tải tình hình, tâm trạng, thậm chí là ý tưởng của mình hoặc tin tức mới nhất lên Internet, có thể kết bạn, cũng có thể đăng hình hoặc ảnh động. Em cũng thấy rằng mô hình chuỗi khách sạn có nhiều không gian để phát triển ở nước Hoa, vì hiện giờ không thể đáp ứng nhu cầu cá nhân hóa của khách hàng, không phân biệt rõ ràng giữa đi công tác và kỳ nghỉ thư giãn. Em muốn xây dựng một chuỗi khách sạn, bên dưới có hai thương hiệu, một thương hiệu đề cao tính thời thượng và sự tiện lợi, chuyên cung cấp dịch vụ lưu trú đơn giản và sạch sẽ cho nhân viên văn phòng và doanh nhân đi công tác; một thương hiệu khác tập trung vào phân khúc trung bình đến cao cấp, không cạnh tranh đồng bộ hóa với các khách sạn khác, mà đi theo một hướng dịch vụ cá biệt hóa, để khách sạn không chỉ là nơi lưu trú, mà còn là nơi để khách hàng thư giãn và tận hưởng cuộc sống." Quý Liên Hoắc nói lời này với vẻ mặt nghiêm túc, thao thao bất tuyệt. Vương Chiêu Mưu lắng nghe kỹ ý kiến của Quý Liên Hoắc, thấy cậu quả thực đã chuẩn bị chu đáo, đồng thời có thể nói là nhìn xa trông rộng, thị hiếu cũng khá nhạy bén. "Em đã nghĩ đến cách thực hiện chưa?" Vương Chiêu Mưu tập trung tinh thần. "Về trang mạng xã hội, em đã học được một số kiến thức liên quan, chẳng hạn như tên miền và mẫu trang web, em sẽ mua một máy chủ. Mùa tốt nghiệp đang đến gần, Đại học Tô Thành hiện đã có sinh viên tốt nghiệp ngành máy tính, em sẽ đi tuyển dụng. Về phần chuỗi khách sạn, em dự định sử dụng mô hình của Skadi, hạn chế nhượng quyền thương mại mà tập trung nhiều hơn vào nâng cao tiêu chuẩn, em có lòng tin sẽ mở ít nhất 400 khách sạn tại nước Hoa trong vòng một năm." Quý Liên Hoắc nói xong thì nhìn thẳng vào Vương Chiêu Mưu, âm thanh dịu lại hai phần: "Anh Chiêu Mưu, anh nghĩ những thứ em muốn làm có được không?" "Tất nhiên là được." Vương Chiêu Mưu cười, giơ tay xoa tóc Quý Liên Hoắc: "Cứ làm đi, không được thì vẫn có công ty bất động sản của tôi làm cơ sở." --- Người dịch: Có ai không yêu mà lại đem hết vốn liếng riêng của mình ra cược cho người khác thế không, công ty bất động sản là tất cả tiền riêng của sếp Vương đấy