Sau một lời chào hỏi đơn giản, Vương Kỳ Yên nhìn theo dì Tống lên lầu, thấy tâm trạng của bà hơi bất thường, cô cũng đi theo. Vừa trở về phòng ngủ, cửa cũng không buồn đóng lại, dì Tống đã vội vàng mở hộp trong tay ra, lấy ra một chiếc vòng tay phỉ thúy nạm vàng đeo vào cổ tay, nước mắt lưng tròng, nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên là thích vô cùng. Vương Kỳ Yên nhìn chiếc vòng tay, ngạc nhiên khi nhận ra mình biết nó. Rõ ràng chính là cái vòng bản phỉ thúy nạm vàng Phúc lộc thọ mà Vương Chiêu Mưu mua tại một cuộc đấu giá lần đó, tốn mất 200 ngàn, sau đó Chiêu Mưu lại muốn mua luôn sợi dây chuyền kim cương mà cô thiết kế, nhưng bị nhà họ Tô giành mất. Chiếc vòng tay này hóa ra là mua cho dì Tống? Chỉ có điều Vương Kỳ Yên không hiểu vì sao Vương Chiêu Mưu lại đột nhiên tặng cho dì Tống, nhưng cô lại không thể hỏi, chỉ có thể lặng lẽ rời đi. Đêm đó, ông Vương thở dài nhìn danh bạ điện thoại, dì Tống mang trà đến, trên cổ tay đeo chiếc vòng phỉ thúy khảm vàng. Ông Vương ngẩng đầu lên, thấy hình như vợ mình hôm nay ăn mặc đặc biệt hơn, trông dịu dàng và thanh lịch. "Hoằng Tiến, đừng đọc nữa." Dì Tống rót trà, cười khuyên nhủ ông Vương: "Anh thế này chỉ là mò kim đáy bể, bao giờ mới mò được chứ." "Dù là mò kim đáy bể thì vẫn phải mò." Ông Vương uống trà rồi thở dài. "Em nói đi, Kỳ Yên đã lớn như vậy rồi, nhưng vẫn không lo kết hôn, khăng khăng muốn ở một mình, đến lúc chúng ta già rồi qua đời, Chiêu Mưu và Chiêu Vân cũng có gia đình riêng, còn mình nó cô đơn thì biết làm sao. Bình thường thì không sao, nhưng nếu bị bệnh, gặp rắc rối, nó có thể tự giải quyết được không?" Dì Tống nhìn ông Vương, cười: "Sao anh không để con tự chọn đi, Chiêu Mưu cũng không còn nhỏ nữa, em thấy ngày thường anh cũng chẳng nói chuyện này với Chiêu Mưu và Chiêu Vân, sao lại cứ ép Kỳ Yên mãi thế." "Không giống nhau." Ánh mắt ông Vương tối sầm lại: "Anh vẫn nói như vậy, chỉ mong Kỳ Yên lớn lên khỏe mạnh, có công việc ổn định, sống cuộc sống êm ả như bao người khác. Không lấy chồng, không sinh con thì sao gọi là êm ả được?" Ông Vương thở dài lo lắng, dì Tống đưa tay vỗ vai chồng, ánh mắt khẽ đảo. "Hoằng Tiến, tìm theo cách này tốn công quá, hay là chúng ta thử cách khác?" Nghe vậy, ông Vương vẫn mặt mày sầu khổ, hạ giọng nói: "Nói thật với em, anh tìm được một bà mối nổi tiếng ở Tô Thành, nhưng khi nghe nói là Kỳ Yên, người ta sống chết không chịu nhận." "Em không nói đến bà mối, ý em là thử tìm một thầy nào đó xem bói cho Kỳ Yên." Dì Tống nói chậm lại: "Nghe nói ở Tô Thành có một thầy tính sự nghiệp và hôn nhân rất chuẩn xác, chúng ta thử xem sao?" "Đó là mê tín dị đoan!" Ông Vương căng mặt: "Có tin được không?" "Em chỉ gợi ý cho anh thôi." Dì Tống thấy chồng nghiêm mặt cũng không tức giận, cười nói: "Vậy anh tiếp tục mò kim dưới biển đi, em đi ngủ trước." Ông Vương muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn danh bạ chi chít chữ, quên mất vừa rồi mình đã xem đến đâu. Đêm đó, ông Vương trằn trọc suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhịn được mà hỏi vợ: "Thầy mà em nhắc tới... ở đâu thế?" Thầy Chu lại dựng quầy hàng trên phố, tự tin buôn bán, nhờ có danh tiếng trước kia, người ta đến xem bói liên tục không dứt. Buổi chiều, thầy Chu thấy một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mặc bộ Đường trang màu xanh xám, tay cầm một chuỗi hổ phách, phong thái phi thường đến ngồi trên sạp hàng, thầy Chu và học trò nhìn nhau, cuối cùng đợi được người. "Quý khách, lần này muốn tính cái gì?" Thầy Chu cầm quạt xếp trong tay, đưa tay đẩy cặp kính râm tròn trên mặt lên. Ông Vương nhìn thấy thầy bói trước mặt thì khẽ nhíu mày: "Nghe nói thầy rất giỏi xem bói, sao không nói cho tôi biết, tôi tới đây làm gì?" "Ha ha." Thầy Chu cười khan, nghĩ thầm ông đến đây làm gì, lẽ nào tôi không biết? "Tại hạ giỏi nhất là bói chữ, hay là ông hãy viết cho tôi một chữ, tôi bói thử xem tại sao ông lại ở đây." Thầy Chu mỉm cười, ra vẻ bí ẩn. Ông Vương đảo mắt, nhấc bút lên quầy hàng, viết chữ "Nhân" lên tờ giấy. Chỉ hai nét, xem ông nói thế nào. Thầy Chu nhìn chữ trên tờ giấy, bấm đốt tay tính toán rồi cười thành tiếng. "Chữ Nhân này, trong ngũ hành thuộc kim, là tồn tại quý giá nhất của trời đất, được tạo thành từ một nét phẩy một nét mác, tượng trưng cho âm dương giao thoa, cũng ám chỉ mối quan hệ nam nữ." Thầy Chu quan sát ngũ quan của ông Vương: "Ông có vầng trán đầy đặn, lông mày cao và dài, đôi mắt sáng, là tướng mạo có phúc, không chỉ gia đình giàu có, mà vợ chồng cũng hòa thuận, nếu không phải là việc của ông, vậy tám phần là ông muốn xem nhân duyên cho con cái, đúng không?" Ông Vương nhướng mày, không khỏi nghiêm túc nhìn thầy bói này. Nói thật, hóa ra cũng có nghề! Thầy Chu nhìn kỹ người trước mặt, không khỏi nhíu mày: "Kỳ lạ." "Kỳ lạ cái gì?" Ông Vương lập tức cảnh giác, người này vừa mới nói ông có phúc xong, bây giờ lại nói là kỳ lạ, với diễn biến này, có 99% khả năng là muốn thu tiền! "Sống mũi của quý khách bị gãy, vậy thì người vợ đầu hẳn đã qua đời, tôi thấy nhân trung của ông nhỏ như hạt đậu, chỉ có thể sinh nhiều nhất là hai đứa con, có hai nốt ruồi nhỏ trên đó, nghĩa là cả hai đứa đều là con trai." Thầy Chu nheo mắt: "Nhưng chữ Nhân mà quý khách viết hôm nay có nét phẩy hơi kéo ngược về, lại giống như muốn hỏi nhân duyên cho con gái, lẽ nào quý khách đã nhận nuôi một đứa con gái?" Ông Vương mở to mắt, nhìn quanh rồi bình tĩnh nói: "Thầy đừng nói lung tung, tôi có hai trai một gái, đều là con ruột của tôi." Thầy Chu nhìn phản ứng của ông Vương, cười mà không nói gì. "Nhưng những lời thầy nói trước đó quả thực là đúng." Ông Vương hít một hơi rồi nói: "Hôm nay tôi đến đây để hỏi nhân duyên của con gái tôi, hoặc nhờ thầy giúp tôi tính xem nhân duyên của nó ở đâu, tôi có phương hướng cũng dễ đi tìm hơn." Thầy Chu giơ tay lên xua nhẹ: "Có rất nhiều phụ huynh hỏi chuyện hôn nhân của con cái, nhưng ít nhất thì tôi cũng phải gặp đúng người đó, xem tướng cho rõ ràng mới được." "Con tôi rất bướng bỉnh, sợ rằng tôi không thể đưa nó đến đây được." Ông Vương tỏ ra khó xử, lúc trước ông đã lừa Kỳ Yên đến xem mắt, giờ mà bắt đến xem bói lần nữa thì chắc con bé sẽ phát điên mất. "Hay là thế này." Ông Vương đã có ý tưởng: "Làm phiền thầy đến nhà tôi một chuyến, tôi sẽ bảo con gái về nhà, thầy xem tướng cho nó giúp tôi." "Việc này..." Thầy Chu tỏ ra khó xử, nhìn hàng người dài đang xếp ngoài sạp. "Tiền không phải là vấn đề." Ông Vương nghiêm nghị: "Chỉ cần thầy chịu đến chỉ cho tôi con đường sáng, tôi nhất định hậu tạ!" Thấy thầy Chu không muốn động đậy, ông Vương lấy một cuộn tiền từ trong túi ra đẩy đến trước mặt thầy Chu. "Đây được coi là tiền cọc, thầy nghĩ sao?" Khi cha gọi về nhà lần nữa, Vương Kỳ Yên tự hỏi không biết là thần thánh phương nào mà không biết sợ, dám đến đây xem mắt với mình, không ngờ vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy một già một trẻ, lão già mặc áo dài, tóc búi cao trên đỉnh đầu, rõ ràng là một tên lừa đảo! "Ba, con nói chứ, không đến mức này đâu hả." Vương Kỳ Yên nhíu mày thật chặt: "Ba muốn tên lừa đảo này yểm bùa để con thay đổi suy nghĩ hay sao?" "Ăn nói lung tung, thầy Chu tới đây là để giúp con xem nhân duyên!" Ông Vương trừng mắt nhìn con gái rồi nhiệt tình giới thiệu với thầy Chu: "Thầy Chu, đây là con gái tôi, Vương Kỳ Yên." Thầy Chu ngẩng đầu lên, thấy chị gái của sếp Vương đang trợn mắt với mình. "Ba, sao ba có thể tin được chuyện này?" Vương Kỳ Yên tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nhìn ba xem, già rồi dễ bị lừa lắm!" "Đừng nói nhảm, ngồi xuống để thầy Chu giúp con xem thử!" Ông Vương ấn vai Vương Kỳ Yên, bắt con gái ngồi đối diện thầy Chu. Thầy Chu hỏi ngày tháng năm sinh của Vương Kỳ Yên, xem kỹ mặt và lòng bàn tay rồi bảo cô viết một chữ để cho chắc. Vương Kỳ Yên buồn chán viết chữ "Biển" cho thầy Chu, nghĩ bụng cái lão già này rất có thể là do cha tìm về để thuyết phục mình lấy chồng. Nói những điều như "không kết hôn trước 30 tuổi sẽ gặp thảm họa", cái này có thể hù dọa người khác, chứ với cô thì đừng hòng có cửa. * Chữ "Biển" nghĩa là lừa đảo, lừa dối. Ông Vương lo lắng nhìn thầy Chu, nhưng thấy vẻ mặt của thầy ngày càng nghiêm trọng. "Thầy Chu, thế nào?" Ông Vương sốt ruột hỏi: "Nhân duyên của con gái tôi ở phương nào?" Thầy Chu thở dài thườn thượt, lắc đầu với ông Vương. Vương Kỳ Yên cười ha ha, biết ngay lão già sắp lừa gạt người ta mà. "Ông cứ nói thẳng đi, muốn mua bảo bối có thể xua đuổi tà ma của ông tốn bao nhiêu tiền, chiêu trò như của ông thì tôi thấy nhiều rồi." "Trong đời cô đúng là có tai họa." Thầy Chu nghiêm túc nhìn Vương Kỳ Yên. "Ba thấy chưa, con đã nói với ba rồi mà!" Vương Kỳ Yên ngước nhìn ông Vương, mặt nở nụ cười. "Thời thơ ấu có một tai họa, đã qua rồi, nhưng tương lai sẽ có tai họa khác, cách duy nhất để tránh là sống độc thân." Thầy Chu nói tiếp. "Ba thấy chưa, ông ta nói con đã gặp một tai họa khi còn nhỏ, nhưng rõ ràng chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra hồi con còn nhỏ cả, rồi lại nói sau này sẽ có tai họa khác, phải..." Vương Kỳ Yên đắc ý vạch trần trò lừa đảo của đối phương với cha mình, nhưng đến cuối cùng lại đột nhiên im bặt, hồi lâu không phản ứng gì. "Ông vừa nói tôi tránh được bằng cách nào?!" Vương Kỳ Yên mở to mắt, nhìn thầy Chu mà không dám tin. "Sống độc thân." Thầy Chu nghiêm túc đáp. Mấy người trong phòng khách đều sửng sốt, Vương Kỳ Yên chậm rãi mở miệng, kinh ngạc nhìn về phía thầy Chu ngồi đối diện. Đây chắc chắn không phải là lừa đảo! Là một người siêu siêu siêu tốt! "Thầy Chu." Vương Kỳ Yên ngậm miệng lại, giơ ngón tay cái lên với thầy Chu. "Đúng là đại sư." "Thầy Chu, thế này... sao lại thế được?" Ông Vương cũng không dám tin. "Hãy nhìn chữ Biển mà con gái ông viết, nếu ông tách ra, nó sẽ thành Mã và Biển, Mã này tách riêng ra không thể đọc là chữ, cũng không có bộ thủ đi kèm, có nghĩa là có tướng cô đơn lẻ loi, lại nhìn chữ Mã cô ấy viết, hơi hướng lên trên, giống như con ngựa đang bay lên trời, ở giữa phía trên của trang giấy, tức Ly Cung, cũng là Lệ. Mã này có nghĩa là con gái của ông tuy xinh đẹp nhưng lại độc thân, nhưng hãy nhìn chữ Biển bên cạnh, có nghĩa là nghiêng lệch, nếu đi theo con đường hôn nhân nghĩa là đi sai đường. Theo tử vi của con gái ông, cô ấy sẽ gặp phải hai tai họa trong đời, đều là do đi sai đường, tai họa lần trước đã qua thì thôi không nhắc lại, lần này sẽ còn nguy hiểm hơn nữa." Vẻ mặt thầy Chu rất nặng nề. Thất Tinh bên cạnh nghiêm túc nhìn sư phụ, cảm thấy nếu không trao cho ông một cái tượng vàng Oscar thì thật đáng tiếc. "Nguy hiểm thế nào?" Ông Vương cau mày thật chặt. "Để tôi cho ông một ví dụ, nếu cô ấy được định trước sẽ thọ 80 tuổi, tai họa này có thể làm giảm tuổi thọ của cô ấy xuống còn một nửa, thậm chí còn ít hơn." Thầy Chu thở dài nặng nề. Ông Vương hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt nhìn Vương Kỳ Yên. Vương Kỳ Yên nhướng mày, chỉ nhún vai giả vờ bất lực. "Ba xem, thầy Chu cũng nói con không thể kết hôn." Sau một hồi im lặng, ông Vương thở dài, đưa tiền cho thầy Chu, thầy Chu chỉ lắc đầu lia lịa, từ chối nhận mà đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi. Ông Vương tiễn thầy Chu ra ngoài với vẻ mặt âu sầu, Vương Kỳ Yên vui vẻ vẫy tay sau lưng: "Thầy Chu, khi nào có thời gian lại đến xem bói mấy lần!" Ông Vương tiễn thầy Chu một đoạn thật dài, mặt mày sầu khổ theo mãi. Thầy Chu có phần bất lực, quay lại nhìn cha của sếp Vương: "Quý khách, ông nên về đi." "Nhưng tôi..." Ông Vương cũng buồn bực, rõ ràng ông đang muốn xem nhân duyên của con gái mình ở đâu, nhưng kết quả lại như thế này. "Thật ra chữ vừa rồi cũng là lời nhắc nhở dành cho ông." Thầy Chu chỉ có thể nói thêm vài câu. "Nếu ông cứ nhất định ép buộc, dẫn dắt cô ấy đi sai đường, thì kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh sẽ là quả báo của ông đấy." Ông Vương nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, cau mày thật chặt. Thấy cha của sếp Vương không còn theo sau nữa, Thất Tinh mỉm cười giơ ngón tay cái lên với sư phụ: "Sư phụ lợi hại, diễn cứ như thật!" Thầy Chu cười buồn, lắc đầu mãi không thôi. Thất Tinh thấy bộ dạng của sư phụ thì đảo mắt, nhớ lại ngày tháng năm sinh của chị của sếp Vương, tự mình bấm tay tính toán, phát hiện kết quả không khác mấy so với của sư phụ. "Cô ấy thật sự không thể lấy chồng sao?!" Thất Tinh ngạc nhiên. "Đúng thế." Thầy Chu thở dài tiếc nuối: "Vậy nên thầy không thể nhận tiền tính nhân duyên của cha cô ấy. Tiếc quá, trông có vẻ khá dày." --- Người dịch: Hỏi, sếp Vương có dự đoán trước hết mọi việc sẽ phải giải quyết như thế này không, chắc chắn là không rồi, ảnh đâu phải nhà tiên tri. Cái vòng ngọc mà sếp mua cũng thật sự là vì muốn tặng dì Tống thôi, chẳng qua sự việc diễn biến tới đây thì thành ra một cơ hội để tặng, coi như là làm lành, sếp vẫn thật lòng thương mẹ kế như mẹ ruột mà. Tính ra ông thầy Chu này bói ra được thật, cho bạn nào không nhớ, lần đầu gặp ổng đã nói lẽ ra sếp Vương phải là một người trung niên chứ không thể là thanh niên đó.