Cụ Lãnh nói xong thì ngước lên nhìn tổng giám đốc Trần, ông ta thấy vậy liền mỉm cười, đưa tay về phía Quý Liên Hoắc. "Chào mừng cậu Quý đến Skadi hướng dẫn." Thấy Quý Liên Hoắc bắt tay nhanh gọn với tổng giám đốc Trần, cụ Lãnh mỉm cười: "Hướng dẫn thì chưa đến mức, Liên Hoắc vẫn đang học đại học, cần tổng giám đốc Trần giúp chăm sóc nhiều hơn." Tổng giám đốc Trần nhìn Quý Liên Hoắc, lịch sự hỏi: "Khi nào cậu Quý muốn đến Skadi để học tập?" "Từ bây giờ." Quý Liên Hoắc nghiêm mặt nói: "Tôi không muốn lãng phí thời gian." Thấy Quý Liên Hoắc nhiệt tình như vậy, cụ Lãnh rất hài lòng, chào hỏi ban lãnh đạo công ty rồi rời đi, để lại hai vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Quý Liên Hoắc ở gần công ty. "Nếu ngay bây giờ để cậu Quý bắt đầu làm việc cũng không thực tế." Tổng giám đốc Trần cười tươi với Quý Liên Hoắc: "Chúng tôi cũng cần chút thời gian, ít nhất là để sắp xếp một văn phòng phó tổng giám đốc cho cậu Quý." "Chỉ cần cho tôi một bàn làm việc đơn giản thôi." Quý Liên Hoắc không thực sự quan tâm đến môi trường văn phòng. "Một bàn làm việc việc mới cũng tốn thời gian." Tổng giám đốc Trần mỉm cười vỗ tay: "Cậu Quý, thế này nhé, tôi sẽ cho người dẫn cậu đến khách sạn Skadi tham quan, cậu có thể xem tình hình thực tế trước, thế nào?" "Cũng được." Quý Liên Hoắc gật đầu. Tổng giám đốc Trần lập tức quay số điện thoại nội bộ của công ty, một người đàn ông gầy gò bước vào cửa với nụ cười trên môi. "Đây là trợ lý của tôi Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, cậu đưa cậu Quý ra ngoài tham quan." Tổng giám đốc Trần mỉm cười xin lỗi với Quý Liên Hoắc: "Cậu Quý, tôi còn nhiều việc phải làm, xin lỗi không thể đi cùng cậu được." Quý Liên Hoắc bình tĩnh liếc nhìn tổng giám đốc Trần, không nói gì, đi theo Tiểu Lưu ra khỏi văn phòng. Tiểu Lưu vừa đưa Quý Liên Hoắc ra khỏi cổng công ty, hai vệ sĩ liền theo sau. Tiểu Lưu nhìn hai tên vệ sĩ lực lưỡng phía sau, có chút lo lắng liếc nhìn Quý Liên Hoắc, lúc này mới phát hiện ra cụ Lãnh thật sự rất quan tâm đến đứa cháu trai này. Tiểu Lưu đảo đảo mắt, nghĩ đến thái độ của tổng giám đốc Trần đối với chàng trai trẻ tuổi phía sau mình, nghĩ rằng nếu lấy được lòng cháu trai của nhà họ Lãnh, tương lai chắc chắn là thăng tiến thuận lợi! Quý Liên Hoắc đi theo trợ lý của tổng giám đốc Trần vào một cửa hàng ồn ào, bên trong được trang trí theo phong cách lộng lẫy xa hoa, trên giá rượu bày đầy những loại rượu nổi tiếng, ngợp trong vàng son, đèn sáng nhấp nháy. "Cậu Quý, mời cậu ngồi." Tiểu Lưu dẫn Quý Liên Hoắc vào một phòng riêng rồi nhanh chóng nói gì đó với ông chủ. Một lát sau, trong phòng đã bày đủ loại đồ ăn và rượu, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh ăn mặc hở hang bước vào, nhìn thấy chàng trai trẻ ngồi trong phòng thì mắt sáng lên. Hai vũ nữ thoát y khoe thân hình gợi cảm nhảy múa trong phòng riêng sang trọng, vài tiếp viên khác thì tươi cười đến gần chàng trai trẻ đang ngồi trên sô pha. Tiểu Lưu lấy ra một xấp đô la Mỹ ném lung tung, mắt vẫn nhìn Quý Liên Hoắc, trên mặt là nụ cười mà tất cả đàn ông đều hiểu. Quý Liên Hoắc ánh mắt tối sầm lại, đứng dậy thật nhanh, cầm lấy chai rượu trên bàn, đập mạnh vào góc bàn. Rượu đột nhiên bắn tung ra, mảnh thủy tinh bay khắp nơi, các cô gái trong phòng sợ hãi hét lên, bỏ chạy tứ phía. Quý Liên Hoắc từ từ đứng dậy, đôi giày da giẫm lên rượu đỏ thắm và mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, dùng đầu nhọn của chai rượu chĩa vào cổ Tiểu Lưu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. "Đây là Skadi?" "Không, không phải!" Tiểu Lưu bị tiến triển đột ngột trước mắt làm cho hoảng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào đầu nhọn của chai rượu vỡ trước mặt, liên tục lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui nữa. "Anh muốn làm gì?" Đầu nhọn của chai vỡ nhắm thẳng vào cổ tên đàn ông trước mặt, giọng điệu của Quý Liên Hoắc hoàn toàn vô cảm, ánh mắt lạnh như băng, như muốn đóng đinh hắn vào tường. "Cậu, cậu Quý, tôi, tôi không có ác ý!" Tiểu Lưu gần như không biết phải thở thế nào, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, hắn dường như cảm thấy đau nhói ở cổ, như có chất lỏng đang từ từ chảy xuống nơi cơn đau xuất phát. Tiểu Lưu đã gặp vô số người, cũng có thể nhìn ra sát khí lạnh lẽo trong mắt chàng trai trẻ đối diện. Hai vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng nghe thấy tiếng động bên trong, nhanh chóng đá tung cửa chạy vào, nhưng những gì họ nhìn thấy là người mà họ phải bảo vệ, đang chĩa đầu nhọn của cái chai vỡ vào một người khác. Mấy vũ nữ thoát y nhanh chóng nhặt vài tờ đô la Mỹ trên mặt đất lên, lao ra khỏi phòng. Hai vệ sĩ nhìn nhau, đứng về chỗ cũ, một người trong số họ quay lại đóng cửa phòng. Tiểu Lưu nhìn thấy cảnh tượng này thì càng tuyệt vọng: "Xin, xin lỗi cậu Quý, tôi không biết là cậu không thích chuyện này, tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa, cậu cho tôi một cơ hội nữa, làm ơn, làm ơn!" "Cho anh thêm một cơ hội, anh muốn đưa tôi đi đâu?" Quý Liên Hoắc nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm. Tiểu Lưu nghe câu hỏi này thì sửng sốt một lát, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng không dám nói thêm nữa, sợ đụng phải điều kiêng kỵ của chàng trai trẻ này. "Lúc đầu anh đã không muốn dẫn tôi đi Skadi, đúng không?" Sắc mặt Quý Liên Hoắc lạnh lẽo, khóe miệng hơi trễ xuống, đôi mắt sâu thẳm hạ xuống, toát ra uy lực vô cùng kinh người. "Đây, đây là ý của tổng giám đốc Trần." Tiểu Lưu không dám nhúc nhích, bởi vì quá căng thẳng, hai chân hắn bắt đầu run rẩy không thể tự chủ. "Vậy sao?" Quý Liên Hoắc túm lấy cổ áo tên đàn ông gầy gò trước mặt, lôi hắn ra khỏi cửa quán rượu một cách dễ dàng, nhét hắn vào trong xe, một vệ sĩ nhanh chóng bước đến ghế lái, lái xe trở về công ty Skadi. Tổng giám đốc Trần đang họp thì một nhân viên vội vã chạy lên lầu, hoảng loạn chạy vào phòng họp, thì thầm vào tai ông ta. Tổng giám đốc Trần kinh hãi đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng họp, thấy thang máy đối diện chậm rãi mở ra. Chàng trai trẻ vẻ mặt lạnh lùng, một tay kéo tên trợ lý đang giãy dụa của ông ta như kéo một túi rác, rồi ném xuống dưới chân ông ta. "Tổng giám đốc Trần, cứu, cứu mạng!" Tiểu Lưu liên tục sờ cổ, hai chân đá lung tung rồi bò ra núp sau lưng tổng giám đốc Trần, toàn thân bẩn thỉu luộm thuộm, hoảng loạn né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ đối diện. "Sao thế này cậu Quý?" Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Trần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhân viên làm việc trong phòng họp và văn phòng gần đó nghe thấy tiếng động, đều nhìn ra ngoài xem trên hành lang xảy ra chuyện gì. "Ông bảo hắn đưa tôi đến hộp đêm?" Quý Liên Hoắc nhìn tổng giám đốc Trần đối diện bằng ánh mắt lạnh nhạt. Tổng giám đốc Trần khựng lại, quay đầu nhìn nhân viên trong phòng họp đang thò đầu ra hóng hớt: "Nhìn gì thế? Đi làm việc của mình đi!" Thấy nhân viên rụt đầu lại, tổng giám đốc Trần suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc mỉm cười: "Cậu Quý không hài lòng sao? Chúng ta về văn phòng, về văn phòng nói chuyện sau nhé." Quý Liên Hoắc vẫn đứng im, ánh mắt vô cảm, không có ý định dời chỗ. Bị cậu chủ nhà họ Lãnh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt u ám quả là một cảm giác không dễ chịu, tổng giám đốc Trần có phần bất lực, bước tới hạ giọng: "Cậu Quý, tôi là người nước Hoa, tôi hiểu những trò trong kinh doanh gia đình. Ông chủ thì yêu cầu trẻ con trong nhà phải bắt đầu từ cơ sở, nhưng thật ra đó chỉ là hình thức, chỉ cần đạt được một chút thành tích là cậu có thể thăng chức lên cấp cao hơn, không cần phải tốn sức như vậy." Thấy Quý Liên Hoắc im lặng, tổng giám đốc Trần tiếp tục nói nhỏ: "Cậu là người nhà họ Lãnh, các công ty con như chúng tôi cũng biết đôi chút về tình hình nhà họ Lãnh, cậu cũng tương đương với thái tử của tập đoàn Nhật Hoa, chúng tôi dám dạy cậu cái gì nào? Tôi cũng thấy đây là lần đầu tiên cậu đến Mỹ, cô đơn một mình, nên muốn để cậu thư giãn vui vẻ, cứ thế thoải mái qua vài ngày, tự nhiên cậu sẽ lên đến tổng công ty, thế là mọi người cùng vui thôi." Quý Liên Hoắc im lặng một lát, hạ mắt nhìn tổng giám đốc Trần, ánh mắt sắc bén. "Đầu tiên, tôi có người yêu, tôi không cô đơn. Thứ hai, tôi không phải là thái tử mà ông nhắc đến, tôi từng tới công trường xây dựng, từng đi bán trái cây, tôi nói tôi muốn học ở đây có nghĩa là học hành nghiêm túc." Giọng nói của Quý Liên Hoắc trầm thấp, từng chữ rõ ràng. Tổng giám đốc Trần nhìn chàng trai trẻ trước mắt, không khỏi nghiêm túc theo. "Thứ ba, tôi muốn một người thực sự có năng lực dạy tôi, chứ không phải một trợ lý chỉ biết nịnh hót người khác, hiểu chứ?" "Tôi hiểu, tôi hiểu." Tổng giám đốc Trần gật đầu, sau một hồi mới nhận ra mình đang bị chàng trai trẻ trước mặt dẫn đi. Cậu Quý này có vẻ khác với Lãnh Tu Minh trước kia, dường như cậu sinh ra để đứng trên vị trí cao, còn giỏi thuyết phục và ra lệnh cho người khác. Tổng giám đốc Trần nhìn trợ lý lôi thôi thảm hại của mình, không dám chậm trễ nữa, vội vàng dọn dẹp một văn phòng, bảo vài trưởng phòng có kinh nghiệm đến hỗ trợ Quý Liên Hoắc nhanh chóng nắm bắt tình hình nội bộ công ty. Sau khi các trưởng phòng rời khỏi, Quý Liên Hoắc vẫn đang đọc tập tài liệu trên tay, các tài liệu này về cơ bản là tiếng Anh, mặc dù trình độ tiếng Anh của cậu khá tốt, nhưng vẫn có một số thuật ngữ chuyên ngành cần phải tham khảo trong từ điển. Khi cậu đọc xong tài liệu trên tay thì trời đã tối. Hai vệ sĩ đứng canh cửa văn phòng, thấy người trong công ty ra về rất lâu rồi, Quý Liên Hoắc mới ra khỏi văn phòng. Ngồi trên xe, Quý Liên Hoắc nhìn đồng hồ rồi bảo tài xế lái xe đến phố Tàu. Cậu mua liền một hơi cả đống thẻ điện thoại IP, ngồi trên xe, làm theo hướng dẫn ở mặt sau của thẻ điện thoại, liên tục bấm nút. Tiếng "tút tút" đã lâu không nghe thấy vang lên, Quý Liên Hoắc nín thở, im lặng lắng nghe cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. "A lô?" "Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc mím chặt môi, giọng nói hơi nghẹn lại. Hai vệ sĩ im lặng nhìn nhau, dường như người ngồi ở hàng ghế sau không phải là ác ma lúc ban ngày. "Liên Hoắc." Nhận được điện thoại của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu đặt tài liệu trên tay xuống, khẽ cười. "Chiêu Chiêu em nhớ anh quá, hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện." Quý Liên Hoắc có chút buồn bã nói: "Ước gì em ở bên cạnh anh." "Có chuyện gì vậy?" Vương Chiêu Mưu dựa lưng vào ghế, mỉm cười. Hai người vệ sĩ im lặng lắng nghe Quý Liên Hoắc kể lại chi tiết những sự việc xảy ra hôm nay, sau đó thấy cậu lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi áo vest ra, kể cho người ở đầu kia nghe một đống quá khứ đen tối của cậu chủ Lãnh Tu Minh như dâng báu vật, không thiếu một chi tiết nào, thậm chí còn phóng đại thêm, kể hết sức sinh động. Vương Chiêu Mưu nghe Quý Liên Hoắc thao thao bất tuyệt kể mãi về quá khứ đen tối của Lãnh Tu Minh, khóe môi khẽ cong lên. Cha mẹ của Lãnh Tu Minh có vẻ không có nhiều ác cảm với Quý Liên Hoắc, nếu không họ đã không kể cho cậu nghe về quá khứ đen tối của con trai mình. Hoặc có thể họ chưa biết về tình trạng sức khỏe của cụ Lãnh, nên không tỏ ra thù địch với Quý Liên Hoắc. Nhìn chung, đây là điều tốt cho Quý Liên Hoắc. "Chiêu Chiêu, anh yên tâm, em nhất định sẽ tự bảo vệ mình ở đây." Quý Liên Hoắc kiên quyết nói: "Em là của anh, đến đây trong sạch thì về cũng phải trong sạch." Vương Chiêu Mưu không nhịn được cười. Còn hai vệ sĩ của Quý Liên Hoắc thì đang cố gắng nhịn cười, luôn nhớ rằng mình là người chuyên nghiệp "Tôi biết." Vương Chiêu Mưu khẽ cười, mắt sáng lên. "Em luôn rất ngoan."