Chắc chắn là cơm có vấn đề! Quý Đại Bảo nói vậy với cụ Lãnh xong thì quay lại nhìn Lãnh Tu Minh với ánh mắt căm hận. Lãnh Tu Minh nhìn Quý Đại Bảo với vẻ cực kỳ khó hiểu rồi nói: "Con nhìn chú làm gì?" Cụ Lãnh ngước nhìn Lãnh Tu Minh, suy nghĩ một lát rồi vẫy tay ra hiệu cho nữ quản gia trẻ tuổi đến trong ánh mắt tin tưởng và mong đợi của Quý Đại Bảo, bảo cô mang cơm nước của nó đi kiểm tra. Vài nhân viên đeo găng tay đến lấy đồ ăn của Quý Đại Bảo ngay tại chỗ, đồng thời cũng lấy mẫu đồ ăn của những người khác ngồi cùng bàn. Vì Quý Đại Bảo nói như vậy, đồ ăn trên bàn không còn ăn được nữa, nữ quản gia bảo nhà bếp nấu thêm đồ ăn mang lên. Thấy đồ ăn chưa qua tay bảo mẫu riêng, Quý Đại Bảo mới tạm yên tâm hơn, mới ăn vài miếng lại phát hiện cơm vẫn còn hơi chua. Nó nhíu mày, dùng muỗng nhỏ của mình múc thức ăn, phát hiện bên trong hình như có cà chua, chẳng lẽ là mình quá đa nghi sao? Nó bán tín bán nghi ăn vài miếng nữa, ngước lên, bất ngờ thấy Lãnh Tu Minh đang mỉm cười với mình, cười đầy ẩn ý. Quý Đại Bảo sửng sốt, vô thức đặt muỗng nhỏ trong tay xuống, trở nên cảnh giác. Đồ ăn vừa rồi được đưa đi kiểm tra, sao gã lại không sợ chút nào! Nó lại nhìn sang bảo mẫu riêng lần nữa, thấy bảo mẫu trông rất bình tĩnh, như thể đã lường trước đồ ăn lúc trước sẽ không bị phát hiện ra vấn đề gì. Bộ não nhỏ bé của Quý Đại Bảo hoạt động điên cuồng, mắt nhìn về phía đồ ăn, một phỏng đoán kinh khủng hiện lên trong đầu. Có phải lúc bọn họ đang nói chuyện đã phát hiện ra mình, nên cố tình dùng bữa ăn đầu tiên để che đậy, thực sự bỏ thuốc vào bữa ăn này không? Quý Đại Bảo toàn thân toát mồ hôi, nhớ tới vừa rồi mình đã ăn khá nhiều, bèn không nói một lời, quay người móc cổ họng. Không muốn bị thiểu năng đâu! Hành động của Quý Đại Bảo khiến mọi người trên bàn lại sửng sốt lần nữa, Lãnh Uyển Âm còn đang gắp một miếng đồ ăn, không biết có nên ăn hay không. "Cháu họ, lại làm sao nữa vậy?" Lãnh Tu Minh tỏ vẻ quan tâm: "Bao tử đau sao?" Quý Đại Bảo phun hết những gì vừa ăn ra, tự làm cho mình lem luốc nước mắt mước mũi, hai người bảo mẫu riêng thấy vậy vội vàng tiến lên giúp nó lau tay lau mặt. "Cơm, cơm này có độc!" Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng: "Hồi nãy không có độc, lần này có độc!" Lãnh Uyển Âm lặng lẽ nhìn Quý Đại Bảo một lát, im lặng đặt đũa xuống, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa ra ngoài ăn gì. Cụ Lãnh nhíu mày, buông đũa trong tay xuống, nhìn Quý Đại Bảo quyết tâm phải móc họng bằng được, hiểu ra thằng nhóc này làm như vậy chắc chắn có lý do. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh lại gọi quản gia mang số đồ ăn này đem đi thử, khẽ mỉm cười. Không ăn cơm được nữa, Quý Đại Bảo được bảo mẫu bế lên lầu để thay quần áo. Cụ Lãnh bảo nhà bếp chuẩn bị ít sữa bột, chuẩn bị một ít đồ ăn dặm rau trái đơn giản, rồi đích thân mang đồ ăn đến cho Quý Đại Bảo. Quý Đại Bảo vốn tưởng rằng gây chuyện như vậy sẽ chọc giận ông cố và bà cô, nhưng không ngờ sau khi thay quần áo lại thấy ông cố mang đồ ăn đến cho mình. "Ông cố!" Quý Đại Bảo bĩu môi, tủi thân ôm lấy cụ Lãnh. "Hai người ra ngoài đi." Cụ Lãnh nhìn hai bảo mẫu của Quý Đại Bảo, đặt nó lên ghế trẻ em, đặt thức ăn trước mặt nó. "Những thứ này là do ông cố đích thân mang tới, cứ yên tâm ăn nhé?" Quý Đại Bảo cảm động vô cùng, lại nghĩ đến vừa rồi bảo mẫu lo thay quần áo cho mình, bận rộn nên không động vào đồ ăn được, bèn vội vàng cầm bình sữa lên bắt đầu mút. "Đại Bảo, ông cố biết Đại Bảo không phải đứa trẻ quậy phá." Cụ Lãnh yêu thương không thôi: "Có thể cho ông cố biết tại sao con lại làm vậy không?" Quý Đại Bảo cầm bình sữa, giọng nói đầy vẻ tủi thân pha lẫn trẻ con: "Con nói thì ông cố có tin không?" "Có." Cụ Lãnh kiên quyết gật đầu. Quý Đại Bảo suy nghĩ rồi kể lại cho cụ Lãnh nghe những điều mình thấy. "Con tận mắt chứng kiến chú họ đưa cho bảo mẫu riêng của con một túi bột trắng." Quý Đại Bảo khụt khịt: "Người bảo mẫu đó đã hứa với chú họ sẽ bỏ thuốc vào thức ăn của con để lấy tiền." Cụ Lãnh hơi nhíu mày, hơi không dám tin đứa cháu mà mình đã nuôi lớn lên lại có thể làm ra chuyện như vậy. "Ông cố, khi có kết quả xét nghiệm, là ông biết ngay thôi!" Đôi mắt đen láy của Quý Đại Bảo ngấn lệ, vẻ mặt rất kiên quyết. "Vậy thì chờ báo cáo kiểm tra ngày mai đi, ông sẽ bảo nhân viên kiểm tra theo hướng loại thuốc ức chế trí tuệ mà con vừa nhắc đến, được không?" Cụ Lãnh cho Quý Đại Bảo ăn mấy miếng trái cây. Quý Đại Bảo ngoan ngoãn há miệng ăn hết trái cây mà ông cố đút cho. Quý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn ông cố, chớp chớp mắt. Ông cố thật tốt. Nếu sức khỏe của ông cố vẫn như bây giờ thì càng tốt hơn. Quý Đại Bảo nhớ rõ kiếp trước, khi mình và chú út được nhà họ Lãnh tìm thấy, nghe nói ông cố vừa phẫu thuật cắt bỏ khối u phổi, để tìm mình và chú út, ông đã gắng gượng đích thân đến tận nước Hoa. Ông cố không tự tin về sức khỏe của mình nên ngay sau khi tìm thấy chú út, ông đã cho chú út và chú họ cùng tranh giành tài sản của nhà họ Lãnh. Sau khi chú út đánh bại Lãnh Tu Minh, ông cố sợ rằng mình không còn nhiều thời gian nữa nên gần như bắt chú út phải làm việc liên tục, dùng thủ đoạn sắt đá để nhanh chóng chống đỡ cả nhà họ Lãnh. Trong mười năm tiếp theo, ông cố đã trải qua thêm nhiều cuộc phẫu thuật, dựa vào các phương pháp y học ngày càng tiên tiến để sống sót cho đến khi mình kết hôn với đối tượng hôn nhân thương mại do chú út chọn. Không lâu trước khi mình tái sinh, ông cố còn gọi video sang, bất lực nói rằng ông đã chiều hư mình từ khi còn nhỏ, nếu để chú út dạy dỗ thì có thể sẽ tốt hơn. Nói thì nói như vậy, nhưng ai cũng biết rằng vào thời điểm đó, chú út không có thời gian để dạy dỗ mình. Hai chú cháu gặp nhau hai hoặc ba lần một năm đã được coi là nhiều. Quý Đại Bảo cúi đầu chọc chọc ngón tay, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh cha mẹ nhà khác nuôi dạy con cái. Ngay cả sau khi được tái sinh một lần, nó vẫn chưa kịp nhìn thấy cha mẹ mình khi còn sống. Nếu họ còn sống... chắc là sẽ dạy dỗ mình đàng hoàng nhỉ. Quý Đại Bảo sụt sịt, không hiểu tại sao lại vô thức nghĩ đến một người. Một người sẽ dạy dỗ mình, sẽ ôm mình, sẽ đến thăm khi chú út đánh mình, còn mua cho mình áo khoác bông nhỏ, khủng long nhỏ, xe tập đi, và cả mũ đầu hổ. Nhưng khi chú út muốn đưa mình đi, mình đã từ chối. "Ông cố." Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên như đang nghĩ đến điều gì đó, nhìn cụ Lãnh một cách nghiêm túc: "Ông cố phải chăm sóc bản thân thật tốt, đi khám sức khỏe định kỳ được không?" "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?" Cụ Lãnh xoa đầu Quý Đại Bảo. "Bởi vì con muốn ông cố sống lâu trăm tuổi, để có người luôn yêu thương con." Mũi Quý Đại Bảo hơi cay, đưa tay lên dụi khóe mắt. "Ngốc quá." Cụ Lãnh mỉm cười ôm Quý Đại Bảo, gắp thêm một miếng trái cây nữa đút cho nó. Trưa hôm sau, cụ Lãnh nhận được kết quả xét nghiệm hai suất ăn, xem một lúc rồi đặt hai tờ giấy kết quả kiểm tra trước mặt Quý Đại Bảo đang háo hức chờ đợi. Quý Đại Bảo không thể chờ đợi nữa, lật ra ngay, văn bản đầu tiên cho thấy không tìm thấy dấu vết của chất độc hoặc ma túy, báo cáo thứ hai cũng cho ra cùng kết luận như báo cáo đầu tiên, không có dấu vết của thuốc gì lạ! Sao lại như thế! Quý Đại Bảo mở to mắt, nhìn hai tờ báo cáo xét nghiệm trước mặt với vẻ không tin nổi, ngẩng đầu nhìn cụ Lãnh, cảm thấy mình có miệng cũng không giải thích nổi. Mình thực sự thấy Lãnh Tu Minh đưa thuốc cho bảo mẫu! Mình tận tai nghe thấy Lãnh Tu Minh muốn bảo mẫu bỏ thuốc vào đồ ăn! Mình không nói dối! Lẽ nào những người làm xét nghiệm cũng bị Lãnh Tu Minh mua chuộc! Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn Lãnh Tu Minh ngồi bên cạnh, Lãnh Tu Minh tỏ ra thoải mái nhìn thằng nhóc, nở nụ cười. "Cháu họ hẳn đã đọc một cuốn sách kỳ lạ nào đó, nên mới liên tưởng lung tung phải không?" Lãnh Tu Minh cười tươi như hoa: "Giống như đọc sách về dương mai thì muốn được ăn dương mai, đọc trong sách thấy thực phẩm có độc sẽ lầm tưởng rằng đồ ăn của mình cũng có độc, đúng không?" Quý Đại Bảo há miệng, nhất thời không biết nên nói gì. "Được rồi." Cụ Lãnh cầm lấy tờ báo cáo rồi nhìn Quý Đại Bảo, nói giọng hiền từ: "Đại Bảo lần này yên tâm rồi chứ, trong thức ăn không có thuốc đâu." Quý Đại Bảo tay chân luống cuống, không biết phản bác thế nào. Đến giờ ăn tối hôm đó, Quý Đại Bảo nhìn đồ ăn trước mặt mà không dám động đậy. Thấy vậy, đến đêm cụ Lãnh lại tiếp tục mang sữa bột và đồ ăn dặm đến cho Quý Đại Bảo, an ủi nó: "Ông đã điều tra lý lịch của hai người bảo mẫu riêng của con, không ai trong số họ từng có nợ nần gì, gần đây cũng không đột nhiên có thêm tiền, con có thể yên tâm không?" Quý Đại Bảo trong lòng rối bời, không khỏi hoài nghi mình có phải nghe lầm, nhìn lầm hay không, hoặc là mình nằm mơ giữa ban ngày nên thấy được những cảnh tượng đó. Buổi sáng, Quý Đại Bảo ăn sáng như bình thường, cụ Lãnh thấy vậy rất mừng, xoa đầu Quý Đại Bảo khen nó ngoan. Lãnh Tu Minh ngước mắt nhìn bảo mẫu riêng của Quý Đại Bảo, mỉm cười. Trưa hôm đó, bảo mẫu mang đến một ly nước ép trái cây tươi, đặt trước mặt Quý Đại Bảo đang ngủ trưa. Thấy nó vẫn chưa tỉnh, bảo mẫu lấy ra một ít bột trắng đổ vào trong nước trái cây. Quý Đại Bảo nghe thấy tiếng bảo mẫu tiến vào, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì thấy bảo mẫu đang bỏ thuốc vào nước. Nó giật mình, lập tức tỉnh dậy, khóc ré lên, cố gắng thu hút người lớn. Cụ Lãnh không có nhà, Lãnh Uyển Âm nghe thấy tiếng động, vội vã chạy lại, thấy Quý Đại Bảo khóc như xé gan xé phổi, bảo mẫu riêng của nó thì tỏ vẻ bất lực, dù có dỗ dành thế nào cũng vô ích. Thấy Lãnh Uyển Âm đi tới, Quý Đại Bảo lập tức ngừng khóc, chỉ vào bảo mẫu: "Bà cô, con thấy bảo mẫu bỏ thuốc vào nước ép!" "Oan quá!" Bảo mẫu nghe vậy thì sửng sốt, vội giải thích với Lãnh Uyển Âm: "Tôi vừa mang nước ép lên, cậu Lãnh Diệp đã bắt đầu khóc, sao tôi có thể bỏ thuốc vào nước ép được!" Lãnh Uyển Âm khẽ nhíu mày, nhìn giờ, đang là giờ ngủ trưa của Quý Đại Bảo. "Đại Bảo vẫn chưa đến giờ dậy, cô mang nước ép lên làm gì?" "Tôi chỉ muốn cậu Lãnh Diệp có nước uống ngay khi thức dậy." Bảo mẫu tỏ vẻ oan ức, thấy Lãnh Uyển Âm còn nghi ngờ thì tự mình cầm ly nước lên uống cạn. Quý Đại Bảo sửng sốt đờ ra, Lãnh Uyển Âm nhìn bảo mẫu một lát, rồi lại nhìn Quý Đại Bảo mới ngủ dậy đầu tóc như tổ quạ, cảm thấy bất lực. "Đại Bảo, con ngủ say quá nên nằm mơ phải không?" Quý Đại Bảo bối rối, thậm chí còn nghi ngờ não mình có bị hỏng không. Lẽ nào nó đã uống quá nhiều thuốc mà không biết, thuốc đã có tác dụng rồi? Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng, sụt sà sụt sịt, nghĩ đến cảnh sau này mình sẽ mắc lác miệng méo, không thể tự chăm sóc bản thân, đột nhiên đau lòng đến nỗi không thể kiểm soát được. Vậy mà còn muốn được làm một thần đồng, tại sao không nghĩ trước đến việc cây cao đón gió! Kiếp trước có chú út bảo vệ, Lãnh Tu Minh còn kiêng dè chú út, không dám ra tay với mình. Bây giờ nghĩ lại tình cảnh chú út khi mới về nhà họ Lãnh, cũng chưa chắc là sống tốt hơn mình bây giờ. Những đòn tấn công gặp phải sau khi vào nhà họ Lãnh khác hẳn với gió mưa và nắm đấm của bọn côn đồ bên ngoài, những nắm đấm ở đây là vô hình, thậm chí không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại hung ác hơn những nắm đấm bên ngoài. Nếu kiếp trước không có chú út ngăn cản tất cả, mình sao có thể lớn lên bình an được. Mọi đau khổ đáng phải chịu đều đã do chú út gánh chịu rồi, sở dĩ chú út bất chấp thủ đoạn, thể hiện sức mạnh và sự tàn nhẫn phải chăng có một phần là để bảo vệ mình? Quý Đại Bảo càng nghĩ càng buồn, nước mắt rơi liên tục. Lãnh Uyển Âm nhìn nó để chân đất bò xuống giường, loạng choạng đi lấy mũ đầu hổ quý giá ra, run rẩy khóc. "Pa pa, pa pa..." "Cậu Lãnh Diệp, có lẽ là nằm mơ, vẫn còn cáu kỉnh sau khi thức dậy." Bảo mẫu nhẹ nhàng giải thích: "Cảm xúc qua đi, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi." Lãnh Uyển Âm thấy Quý Đại Bảo khóc rất tội nghiệp thì cúi xuống ôm lấy nó dỗ dành. Quý Đại Bảo bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy điện thoại trong túi của Lãnh Uyển Âm. "Bà, bà cô, điện thoại i." Quý Đại Bảo mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Uyển Âm. Lãnh Uyển Âm hơi do dự: "Đại Bảo không khóc, bà cô sẽ cho con chơi điện thoại trong mười phút nhé, được không?" Quý Đại Bảo lập tức mím môi cố ngăn nước mắt, thân thể co giật, nước mắt dâng đầy trong mắt. Lãnh Uyển Âm lau nước mắt cho nó rồi đưa điện thoại cho thằng nhóc. Quý Đại Bảo nhanh chóng bấm dãy số, nhấn nút gọi, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng máy bận. "Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại..." Tại sao số điện thoại di động cá nhân của anh lớn lại không tồn tại? Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng nghĩ, mơ hồ nhớ có vẻ như không lâu sau khi mình dùng điện thoại của Vương Chiêu Mưu để đăng bài viết kia, anh lớn đã đổi điện thoại riêng, rất có thể cũng đã đổi luôn cả số. "Hu hu hu." Quý Đại Bảo cố gắng nhớ lại, tiếp tục nhấn một dãy số khác, chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia. "Alô?" Một giọng nói lạnh lùng hờ hững vang lên, trầm thấp đầy sức hút, Quý Đại Bảo nghe thấy, lập tức rưng rưng nước mắt. "Pa pa!" Tiếng khóc như tiếng chuông báo thức của Quý Đại Bảo vang lên ngay lập tức, làm Quý Liên Hoắc phải lập tức đưa điện thoại ra xa để bảo vệ tai mình. Quý Liên Hoắc nhìn vào số điện thoại gọi đến, trên màn hình ghi là "Lãnh Uyển Âm". "Pa pa, ứu on! Hu hu hu!" Quý Đại Bảo khóc lóc ầm ĩ: "Pa pa on nhớ pa!" "Đại Bảo." Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao Quý Đại Bảo lại kêu cứu. "Pa pa, ứu on, ứu on!" Khát vọng sống của Quý Đại Bảo bùng nổ, nó vừa nhảy dựng lên vừa hét lớn. Lãnh Uyển Âm thấy vậy, sợ Quý Liên Hoắc hiểu lầm nên vội vàng cầm điện thoại: "Liên Hoắc, là cô, con đừng lo, Đại Bảo chỉ nằm mơ thôi, không có gặp nguy hiểm." "Vậy sao?" Ánh mắt Quý Liên Hoắc lạnh đi, cậu cúp điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi ký túc xá. "Anh Quý đi đâu đấy?" Lâm Tinh Tinh kéo Quý Liên Hoắc, thắc mắc: "Cậu không học lớp tiếp theo à? Cậu là lớp trưởng, giáo sư nhìn thoáng qua là thấy cậu không có ở đây, môn này mà vắng mặt không có lý do sẽ bị đánh rớt, cậu muốn thi bù à!" Bước chân của Quý Liên Hoắc khựng lại, suy nghĩ một lúc, cậu bước ra khỏi ký túc xá, cầm điện thoại đứng trên ban công, bấm một dãy số khác. "Alô, Liên Hoắc phải không?" Giọng của cụ Lãnh vang lên từ điện thoại. "Là tôi, tôi muốn hỏi thăm tình hình của Đại Bảo." Quý Liên Hoắc nghiêm mặt: "Vừa rồi nó dùng điện thoại di động của Lãnh Uyển Âm gọi cho tôi cầu cứu." "Đại Bảo nó..." Cụ Lãnh ngồi trong bệnh viện, nhìn tờ báo cáo chẩn đoán của mình trên tay: "Có thể là nó bị chú họ dọa sợ, con yên tâm, ông biết cân nhắc đến an toàn tính mạng của nó mà." Nhắc đến Lãnh Tu Minh, mắt Quý Liên Hoắc tối đi, cậu giữ im lặng. "Liên Hoắc à, chắc con còn nhớ thỏa thuận của chúng ta, khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, con cần phải đến Mỹ cùng ông, tìm hiểu cơ bản về công ty của nhà họ Lãnh, ông sẽ cố gắng dạy cho con những gì ông từng dạy Lãnh Tu Minh, để khoảng cách giữa hai đứa thu hẹp lại một chút." Cụ Lãnh cất tờ báo cáo chẩn đoán đi rồi thở dài. "Vốn muốn dạy con nhiều hơn nữa, nhưng giờ ông không còn điều kiện nữa rồi. Khi trở về từ Mỹ, con phải chuẩn bị để cạnh tranh với Tu Minh ở nước Hoa." --- Người dịch: Sếp Lãnh, kẻ có lớn mà không có khôn =)) Ai mà có manh nha thấy tội nghiệp cho Lãnh Diệp thì nên bỏ suy nghĩ đó nha.