Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 98: Chết Không Hối Cải



Đặc biệt là vào nửa đêm nay, gã nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ hoắc: "Người đang làm thì trời đang nhìn, đạo trời sáng tỏ, anh có thể trốn đến khi nào?"

Trần Tĩnh theo bản năng nghĩ ngay đến Lý Phượng Tiên, vội nhắn lại, nhưng tin nhắn như đá chìm đáy biển, không một lời hồi âm. Thế nhưng, gã có cảm giác mãnh liệt rằng, đây chính là tin nhắn Lý Phượng Tiên gửi cho mình! Sau đó, liên kết lại nhiều sự việc, rồi nghĩ đến vị tiểu hòa thượng tay không bắt sói trong Nhất Chỉ Am kia, Trần Tĩnh càng thêm khẳng định, ngọn nguồn vấn đề chắc chắn nằm ở chùa Nhất Chỉ.

Cho nên, Trần Tĩnh đã tìm đến đây.

Nửa đêm leo núi, hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nhìn xuống cái bụng dưới ngày một phình to, Trần Tĩnh vẫn phải cắn răng mà trèo lên.

Đêm ấy, Phương Chính cũng thao thức ít nhiều. Hắn không rõ dưới núi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy môn thần thông mới này của mình dường như chẳng có chút "uy lực" nào cả! Sau khi thi triển, chẳng thấy kim quang rực rỡ, cũng chẳng có thần long ẩn hiện. Thậm chí một thông báo xác nhận thành công từ hệ thống cũng không hề có.

Trằn trọc mãi, chẳng biết sự việc sẽ đi đến đâu, Phương Chính dứt khoát đứng dậy, ra ngồi dưới gốc cây Bồ Đề, ngước nhìn vầng trăng treo trên vòm trời, lòng miên man suy nghĩ. Ánh trăng thanh khiết màu lam nhạt, dịu dàng thả những sợi tơ bạc, xuyên qua kẽ lá bồ đề xanh biếc, rắc những đốm sáng li ti lên thân ảnh Phương Chính, khiến hắn bất chợt phảng phất thêm vài phần khí chất thoát tục.

Lúc Phương Chính đang ngẩn người, "cốc, cốc, cốc", tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn giật nảy mình. Đã quá nửa đêm rồi, ai lại đến gõ cửa chùa vào giờ này? Chẳng lẽ là ma quỷ?

Nếu là ngày thường, có lẽ Phương Chính đã có chút sợ hãi. Nhưng hiện tại, hắn chẳng còn sợ gì nữa! Hệ thống Phật Tổ luôn ở bên người, trong đại điện lại có chân thân Phật ngự, tiểu yêu tiểu quỷ nhà nào dám đến đây giương oai với hắn?

Khi Phương Chính còn đang chần chừ, bên ngoài vọng vào một giọng nói yếu ớt, đứt quãng:

"Đại sư... đại sư ơi... Mở cửa..."

Kẹt kẹt!

Phương Chính mở tung cánh cửa lớn. Bên ngoài, không một bóng người!

Nghĩ đến thanh âm hư ảo ban nãy, Phương Chính bất giác hít một ngụm khí lạnh, da gà da vịt nổi hết cả lên, chẳng lẽ là quỷ thật?

Đúng lúc này, ống quần của hắn bỗng bị níu chặt!

"Á!"

Phương Chính hoảng hốt, theo phản xạ vung chân đá mạnh ra một cước!

Bịch!

"Ối!"

Một tiếng hét thảm vang lên. Phương Chính cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người bị hắn đá bay ra xa, "phụt" một tiếng, lún sâu vào đống tuyết mà hắn vừa mới dọn xong ban chiều.

"Trời đất... Là người à!"

Phương Chính vỗ nhẹ vào cái đầu trọc của mình, vội vàng chạy tới, đào người lên!

Vài phút sau, trong hậu viện, bên cạnh bếp lửa, trên chiếc ghế duy nhất của chùa, Trần Tĩnh đang ôm cái bụng phình to, khóe môi rỉ máu, miệng không ngừng rên rỉ "ui da, ui da"...

Phương Chính ngồi trên một tảng đá bên cạnh, vẻ mặt vẫn bình thản lạ thường.

"Đại sư, cái bụng này của tôi... là do ngài làm phải không?"

Trần Tĩnh chỉ vào cái bụng to của mình, hỏi.

Phương Chính không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh thấy Phương Chính vẫn lạnh lùng, "bịch" một tiếng, gã quỳ sụp xuống trước mặt hắn, khóc lóc kể lể:

"Đại sư, tôi sai rồi! Xin ngài tha cho tôi... Mang thai tôi cũng không sợ, nhưng mang thai một cục gạch thì tôi chết mất! Oa oa oa, đại sư, tôi biết lỗi rồi, xin ngài tha cho tôi đi."

Phương Chính cất giọng đều đều:

"Thế gian có nhân quả, không phải là không báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi. Thí chủ, anh có thực sự biết mình sai rồi không?"

"Biết, biết rồi ạ, ui da... Đau quá, đại sư ơi, xin ngài tha cho tôi đi, tôi... tôi sắp sinh đến nơi rồi."

Trần Tĩnh kêu la thảm thiết.

Phương Chính lắc đầu:

"Chờ đến khi nào anh thực sự biết mình sai ở đâu, thực sự muốn sửa đổi lỗi lầm, khi đó hẵng hay."

Nói xong, Phương Chính đứng dậy, xách Trần Tĩnh lên rồi ném thẳng ra ngoài cổng lớn. Không đợi gã kịp nói thêm lời nào, "loảng xoảng" một tiếng, cánh cửa chùa đã đóng sập lại!

Trần Tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, ôm cái bụng to, không ngừng kêu khổ. Gã thực sự không hiểu, tên hòa thượng này làm sao biết được gã không thật lòng hối cải chứ?

Phương Chính đứng sau cánh cửa, khẽ cười nhạt: "Vốn tưởng tên nhãi này đã biết mình sai ở đâu, ai ngờ đến một thông báo của hệ thống cũng chẳng có, còn muốn lừa gạt ta nữa sao? Được thôi, tự ngươi sinh con mà chơi nhé!"

Nói rồi, Phương Chính phất tay áo, đi thẳng vào Phật đường niệm kinh.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Trần Tĩnh ở bên ngoài vừa lạnh vừa đói, bụng lại đau quằn quại, trong đầu chỉ luẩn quẩn một ý nghĩ: làm sao để lừa được tên hòa thượng kia, qua được cơn này rồi tính tiếp.

Kết quả, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra được kế sách nào khả dĩ...

Mắt thấy cái vật trong bụng ngày một trĩu xuống, gã thực sự sợ hãi!

Bắt gã cứ thế này mà buông xuôi sao? Vậy những tủi nhục, mất mặt trước đó biết tính sổ với ai đây? Gã thực sự sợ lắm rồi.

Nghĩ lại thần thông của Phương Chính, từ xa ngàn dặm mà có thể khiến gã mang thai, Trần Tĩnh chợt nhận ra, việc mình đối đầu với hắn quả thực có chút nực cười! Vốn dĩ gã có một công việc ổn định, tiền đồ xán lạn, nếu theo đuổi được Tỉnh Nghiên, lại càng như cá gặp nước. Kết quả, chỉ vì một tên hòa thượng mà chôn vùi tất cả. Bây giờ, nếu còn sinh ra một "cục gạch", cuộc đời gã coi như hoàn toàn chấm hết.

Nhưng bảo gã sai, gã lại chẳng thấy mình làm sai ở chỗ nào. Đúng là gã muốn hại tên hòa thượng này, nhưng vấn đề là cũng đã hãm hại được đâu?

Cứ như vậy, vừa hối hận, lại vừa không cam tâm, những cảm xúc phức tạp cứ quẩn quanh trong lòng gã. Gã ngồi bệt xuống đó suốt một đêm. Trần Tĩnh lạnh đến môi tím tái, mặt mày tái mét, cuối cùng không thể không đào bới trong tuyết, tìm chút cỏ khô để nhóm lửa sưởi ấm.

Với tình hình của Trần Tĩnh ngoài cửa, Phương Chính dĩ nhiên vẫn luôn để mắt tới. Dù gì đây cũng là chùa chiền, không phải nhà xác, lỡ như Trần Tĩnh thực sự chết cóng ngoài này, phiền phức cũng không hề nhỏ. Huống hồ, tội của gã cũng chưa đến mức phải chết...

Độc Lang nằm canh ở cổng chính, hễ có gió thổi cỏ lay bên ngoài là lập tức chạy vào báo cho Phương Chính. Thấy Trần Tĩnh ở ngoài trời cả đêm mà vẫn chưa chết cóng, Phương Chính cũng có chút nể phục sức sống mãnh liệt của đối phương.

Mặc kệ bên ngoài thế nào, Phương Chính vẫn cứ đến giờ thì ăn cơm, đến giờ thì uống nước, đến giờ thì quét dọn Phật đường... Tựa như bên ngoài cổng chùa căn bản không hề có ai.

Trần Tĩnh ở ngoài cửa, đói rét khổ sở đã đành, vấn đề là cái bụng hình như lại tiếp tục to thêm!

Thế nhưng cổng chùa vẫn đóng im ỉm, tường rào lại không thể trèo qua, Trần Tĩnh cũng đành bất lực, chỉ biết đi đi lại lại trước cổng, gào lên:

"Đại sư, rốt cuộc ngài muốn thế nào mới chịu tha cho tôi?"

Kết quả, bên trong vẫn không một lời đáp lại.

Trần Tĩnh nghiến răng, "bịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống trước cổng chùa, kêu lớn:

"Đại sư, nếu ngài không tha cho tôi, tôi sẽ quỳ ở đây đến chết!"

Mà giờ phút này, Phương Chính cũng không phải đang nhập định như Trần Tĩnh tưởng tượng, mà là đang ghé mắt qua khe cửa, chổng mông lên nhìn trộm ra ngoài. Thấy Trần Tĩnh đột nhiên quỳ xuống như vậy, Phương Chính cũng giật nảy mình, rồi thầm cười khổ: "Tên nhãi này ngược lại cũng rất thành thạo khổ nhục kế đấy chứ. Gặp phải vị hòa thượng khác, không chừng đã động lòng tha cho hắn rồi. Đáng tiếc, hệ thống chẳng có động tĩnh gì, đừng hòng lừa được bần tăng! Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ, đến khi nào thực sự nghĩ thông suốt rồi hẵng hay!"

Phương Chính lắc đầu, lên mạng tìm đọc kinh Phật.

Thời gian lại trôi qua từng giây, từng phút. Trần Tĩnh quỳ đến hai đầu gối đau nhức ê ẩm, thầm nghĩ: "Tên hòa thượng chết tiệt này sao lại nhẫn tâm đến thế? Mình đã làm đến nước này rồi, hắn còn muốn thế nào nữa? Được, mình sẽ đấu tới cùng với ngươi! Đợi đến khi có khách hành hương tới, để mọi người nhìn thấy cảnh này, xem ngươi có còn mặt mũi nào mà để mặc ta quỳ ở đây không! Đến lúc đó, hừ hừ..."

Một canh giờ sau.

"Đầu gối đau quá... Tại sao vẫn chưa có ai tới vậy?"

Hai canh giờ sau.

"Không ổn rồi, có vấn đề gì đó, quái lạ thật, tại sao đến một bóng người cũng không có chứ?"

Ba canh giờ sau.

"Trời ơi, rốt cuộc cái chùa này hoang vắng đến mức nào vậy? Chẳng lẽ cả một ngày trời cũng không có lấy một bóng người hay sao?"

Đến giữa trưa.

"Thật sự không có ai đến ư?"

Chiều tối...

"Cái chùa này là cái thứ quỷ quái gì vậy? Không một bóng khách hành hương, rốt cuộc tên hòa thượng chết tiệt đó sống bằng cách nào? Sao hắn không chết đói đi cho rồi?!"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com