Phương Chính cũng không để ý đến người đàn ông mặt bánh chưng kia, mà nói với Vương Hữu Quý:
"Vương thúc, cháu không đến trường từ lâu rồi. Bài thơ này tuy đã từng đọc qua, nhưng nhiều năm không đi học như vậy, sớm đã quên gần hết. Nếu không tra cứu lại một chút, chú bảo cháu nên viết cái gì đây ạ?"
Vương Hữu Quý ngẩn người. Âu Dương Phong Hoa, bà Thôi Cẩm ngẩn người. Giang Tùng Vân ngẩn người. Tôn Quán Anh cũng ngẩn người...
Đám đông nghe thấy vậy, đồng loạt trợn tròn cả mắt, sau đó "ầm" một tiếng, vỡ tổ!
"Vị hòa thượng này vậy mà lại không biết bài "Niệm Nô Kiều, Hoài Cổ Xích Bích" ư? Ha ha... Rốt cuộc cậu ta đọc sách được mấy ngày vậy?"
"Sách vở còn chưa học hết chữ, mà còn muốn giả làm văn hào à? Oa ha ha..."
"Đã như thế, mà còn muốn giả làm đại gia thư pháp nữa chứ? Ha ha... Thế này là quá xem thường ngưỡng cửa nhập môn của giới thư pháp chúng ta rồi? Đúng là trơ trẽn hết mức."
"Chuyện này... Thật đúng là một trò hề! Quá mất mặt!" Tôn Quán Anh thở dài nói. Bất kể thế nào, Nhất Chỉ tự cũng thuộc địa phận huyện Tùng Vũ, Phương Chính mất mặt, ông cũng cảm thấy mất mặt theo.
Giang Tùng Vân thì đến cả tâm trạng chê cười Phương Chính cũng không còn nữa, ngược lại có chút đồng tình, nói:
"Cậu nhóc này, thật đúng là... Thôi, lười nói."
Phương Chính đã nói như vậy, Vương Hữu Quý còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành đi qua một bên đứng chờ.
Nhưng giờ khắc này, bất luận là Vương Hữu Quý, Tống Nhị Cẩu, hay những dân làng khác, thậm chí ngay cả Bàn Tử, Hầu Tử cũng bắt đầu hoài nghi liệu Phương Chính có thể thắng được hay không. Lúc đầu, Ngô Trường Hỉ một mực tin tưởng vững chắc Phương Chính sẽ toàn thắng, giờ đây cũng có chút lo lắng. Những con chữ chưa từng luyện viết bao giờ, so với những con chữ đã được tập luyện lâu ngày, có sự chênh lệch là điều tất nhiên.
Âu Dương Hoa Nhĩ đã khổ luyện thư pháp nhiều năm, "Niệm Nô Kiều, Hoài Cổ Xích Bích" lại càng là bài thơ giúp ông thành danh, không biết đã viết đi viết lại bao nhiêu lần rồi.
Lại nhìn Phương Chính, đừng nói là đã từng viết, ngay cả đọc có lẽ cũng chưa đọc được mấy lần! Dưới tình huống như vậy, cho dù nền tảng thư pháp có tốt đến đâu, cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Vừa so sánh như thế, Ngô Trường Hỉ cũng có chút thấp thỏm không yên. Nếu trận này mà thua, một trăm vạn đấy! Ông có cảm giác như sắp mất mạng đến nơi, tâm trạng càng thêm bất ổn, đứng ngồi không yên.
Phương Chính cẩn thận đọc lại toàn bộ bài thơ, ghi nhớ từng câu từng chữ vào trong lòng, rồi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Hắn phát hiện, mình vậy mà lại ghi nhớ rất nhanh, rất rõ ràng!
"Khá lắm, quả nhiên, ngộ tính đã tăng lên nhiều rồi! Ha ha, thật không uổng công ăn Linh mễ, không uổng công niệm kinh Phật, tốt! Nếu năm đó mà có được khả năng này, thành tích học tập chẳng phải sẽ đứng đầu toàn huyện hay sao, chắc lão đầu tử sẽ cười đến rụng hết cả răng mất."
Phương Chính nghĩ đến Nhất Chỉ thiền sư, trong lòng bất giác thấy ấm áp. Những lời châm chọc khiêu khích của đám người bên ngoài kia, ngược lại đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Cầm lấy bút lông, Phương Chính lại ngẩn người ra một lần nữa. Hắn biết cách dùng bút lông, nhưng mài mực thì phải làm thế nào đây? Ta không biết!
Đám đông thấy cuối cùng Phương Chính cũng đã cầm lấy bút lông, đây là chuẩn bị hạ bút rồi đây! Lập tức, từng người một đều tập trung tinh thần trở lại. Bất luận là muốn xem kịch vui, hay vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh, tất cả đều vươn dài cổ ra, chờ đợi xem rốt cuộc vị tiểu hòa thượng này có thể viết ra được những con chữ gà bới như thế nào.
Kết quả, Phương Chính cầm bút lông, đứng ngây ra đó. Đám đông lại được một phen ngơ ngác. Vị hòa thượng này lại định giở trò yêu ma quỷ quái gì nữa đây?
Ngô Trường Hỉ đã sớm đứng ngồi không yên, lập tức tiến lên hỏi:
"Đại sư, làm sao... Làm sao lại không viết ạ?"
Phương Chính cười khổ:
"Chuyện này... Mài mực thế nào đây?"
Ngô Trường Hỉ suýt chút nữa thì té xỉu, theo bản năng hỏi:
"Trước kia đại sư chưa từng viết chữ bằng bút lông sao ạ? Cũng chưa từng mài mực bao giờ ư?"
Phương Chính thản nhiên đáp:
"Nói thật với thí chủ, đây là lần đầu tiên bần tăng tận tay cầm bút lông."
Phụt!
Hầu Tử vốn vẫn luôn tỏ ra tương đối bình tĩnh, vừa nghe xong, một ngụm nước đang uống dở trực tiếp phun ra thành một chiếc cầu vồng bảy sắc, lắp bắp kêu lên:
"Cái... cái gì? Đại sư, trước kia anh chưa bao giờ dùng bút lông sao?"
Nhìn thấy Phương Chính gật đầu, tâm trạng Hầu Tử lập tức lạnh đi một nửa! Một trăm vạn này là do cậu ta bỏ ra đấy nhé! Mặc dù đối với cậu ta mà nói, một trăm vạn cũng không phải là một con số gì quá to tát, nhưng cũng đau lòng lắm chứ!
Đám người Giang Tùng Vân lại càng thêm bó tay toàn tập. Vị hòa thượng trước mắt này được Ngô Trường Hỉ thổi phồng đến tận mây xanh, vậy mà lại chưa từng dùng qua bút lông! Trận này... Trận đấu này còn cần phải so tài nữa hay sao? Ai cũng biết, bút lông đâu phải là bút bi, không phải cứ cầm lên là có thể viết được. Khi dùng bút lông, lực nhấn nặng nhẹ ở đầu bút sẽ quyết định phẩm chất của từng nét chữ, vân vân và mây mây... Một tác phẩm thư pháp có thể viết tốt hay không, việc có biết cách dùng bút lông hay không đóng một vai trò mang tính tuyệt đối!
Hiện tại, Giang Tùng Vân cũng lười phải chế giễu Phương Chính nữa, ngược lại có chút đồng tình, nói:
"Tiểu hòa thượng này, thật đúng là... Chưa bao giờ dùng bút lông, thì còn so đấu cái gì nữa chứ?"
Ngô Trường Hỉ một ý nghĩ chợt lóe lên, kêu lớn:
"Đại sư am hiểu viết chữ trên tuyết, có thể viết chữ trên tuyết!"
"Ngô Trường Hỉ, một người viết chữ trên tuyết, một người viết chữ trên giấy, hai bên còn có thể so sánh được với nhau sao? Cái gì gọi là công bằng? Chính là phải đặt trong những điều kiện như nhau thì mới có thể phân định thắng bại được. Còn nữa, dù là trên thế giới hay trong nước, có cuộc thi nào lại đi viết chữ trên tuyết để quyết định xem chữ ai đẹp hơn không hả?" Giang Tùng Vân quả quyết từ chối. Trong mắt ông ta, Âu Dương Hoa Nhĩ đã thắng chắc rồi. Vị tiểu hòa thượng này căn bản không có cơ hội nào để thắng cả, nên ông ta cũng không muốn tiếp tục phí tâm tổn sức để bày ra thêm trò yêu ma quỷ quái gì nữa.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, đề nghị của Ngô Trường Hỉ lập tức bị bác bỏ.
"Làm sao bây giờ đây? Lão Ngô, đại sư không biết dùng bút lông thì đã đành, lại còn không biết cả cách mài mực nữa, chuyện này quả thực rất phiền phức. Không có mực, thì làm sao mà viết chữ được chứ?" Hầu Tử nói.
"Mài mực thì có gì khó đâu? Để tôi lên!" Bàn Tử xắn tay áo lên, lập tức định ra tay.
Ngô Trường Hỉ vội kéo Bàn Tử lại, hỏi:
"Cậu đã từng mài mực bao giờ chưa?"
Bàn Tử khẽ đảo mắt:
"Thời buổi này, ai rảnh rỗi không có việc gì lại đi dùng bút lông viết chữ chứ. Dù có viết đi nữa, thì cũng là dùng mực nước pha sẵn. Mài mực thì đúng là chưa từng mài qua, nhưng chẳng phải chỉ là mài thôi sao? Có thể khó khăn đến mức nào được chứ?"
"Cậu... Cậu thật đúng là kẻ không biết thì không sợ súng mà! Việc mài mực rất quan trọng, dùng lực quá lớn thì dễ làm hỏng thỏi mực, đặt góc sai thì dễ làm mực bị xấu đi, cho nhiều nước quá thì chữ viết ra sẽ bị nhạt màu, còn ít nước quá thì chữ lại bị đậm đặc, khó viết. Bất kể thế nào, chữ viết ra cũng đều sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều! Nếu không, cậu nghĩ tại sao Âu Dương Hoa Nhĩ lại muốn để con gái của ông ấy mài mực, mà không phải để người khác làm?" Ngô Trường Hỉ giải thích. "Người mài mực, thứ nhất là phải tinh thông kỹ thuật, thứ hai là phải hiểu rõ thói quen của người viết, biết được mức độ đậm nhạt của mực mà người đó cần, và thứ ba, điều quan trọng nhất, nhất định phải là người đáng tin cậy!"
Bàn Tử và Hầu Tử đều trợn tròn cả mắt. Nếu đúng là như vậy, thì hai người họ quả thực không dám xen vào. Hầu Tử nói:
"Ngô Trường Hỉ, hay là anh lên đi."
Ngô Trường Hỉ cười khổ:
"Tôi cũng chỉ là kẻ biết nói lý thuyết suông thôi, chứ cũng chưa bao giờ để tâm nghiên cứu kỹ càng... Một trăm vạn đấy, tôi cũng không dám làm liều đâu."
Phương Chính cũng vô cùng buồn rầu, cầm thỏi mực trên tay mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Những lời Ngô Trường Hỉ nói, hắn đều đã nghe thấy cả. Vốn cứ tưởng chỉ cần tùy tiện mài là được rồi, bây giờ thì hắn cũng không dám ra tay nữa. Long Phật Văn Thư chỉ dạy hắn cách dùng các loại bút để viết chữ, chứ đâu có dạy hắn cách mài mực!
"Để tôi."
Đúng lúc này, một người đi tới trước mặt Phương Chính.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngạc nhiên. Lại là Tỉnh Nghiên!
"Tiểu hòa thượng, lúc trước tôi đã nói với cậu rồi đấy, tôi không hề coi trọng cậu. Mặt khác, cậu dám thả sói cắn tôi, mối thù này tôi sẽ nhớ cả đời! Tôi ra tay, cũng không phải là để giúp cậu đâu. Chỉ có điều, cái núi hoang này của cậu thực sự quá lạnh lẽo, tôi không muốn tiếp tục chơi đùa với cậu nữa. Mau chóng làm cho xong việc đi, cho tất cả mọi người cùng được nhờ. Cho nên, có để cho tôi mài thỏi mực này hay không, vẫn là tùy cậu quyết định." Tỉnh Nghiên hơi ngẩng đầu, giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.
"Đại sư, đừng để cô gái này mài mực! Việc mài mực vô cùng quan trọng! Nếu như đối phương có ý đồ giở trò xấu, cậu chắc chắn sẽ thua không còn gì để nghi ngờ đâu!" Ngô Trường Hỉ vội kêu lên.