"Đây đã là cái bàn lớn nhất, vuông vắn nhất, sạch sẽ nhất có thể dùng được rồi đấy."
Phương Chính có chút bất đắc dĩ:
"Chuyện này, nếu bần tăng viết chữ, thì tùy tiện thế nào cũng được. Cái bàn này xem ra cũng là một cái bàn tốt..."
"Cậu cảm thấy được là tốt rồi. À ừm, này... Cậu thấy dùng được không? Được thì tốt quá, không được thì cũng chẳng có cái nào khác mà đổi đâu." Tống Nhị Cẩu nói xen vào.
Âu Dương Hoa Nhĩ thì đến liếc mắt nhìn Tống Nhị Cẩu một cái cũng không thèm, chỉ vỗ vỗ lên mặt bàn, rồi nói với đám người Dương Bình:
"Dùng được, các vị vất vả rồi."
Bàn ghế đã chuẩn bị xong xuôi, người trong thôn cũng kéo đến xem, hiện trường càng thêm náo nhiệt. Nhưng có một nhóm người lại không vui, đó chính là những vị đến từ hiệp hội thư pháp. Bởi vì Tống Nhị Cẩu biết được những người này đều cùng một phe với Âu Dương Hoa Nhĩ, nên y lập tức dẫn theo dân làng, phát huy tối đa phong cách có phần lưu manh của mình, không ngừng trêu chọc họ. Lúc thì đi so sánh quần của người này dài hơn quần người kia, lúc thì lại đi so tóc của người này có chỉnh tề hơn tóc người nọ không, chọc cho một đám tự cho mình là văn nhân tức đến nỗi muốn chửi thề.
Mà bên này, nhóm người Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc, Giang Tùng Vân đang bận rộn bố trí địa điểm thi đấu. Nhóm Thái Phương, Tỉnh Nghiên thì đã lắp đặt xong máy quay. Một trận thư hùng thư pháp cứ như vậy được vội vàng chuẩn bị giữa một nơi băng tuyết ngập tràn.
Lúc đầu Phương Chính cũng định vào phụ giúp một tay, nhưng lại bị từ chối. Theo lời Giang Tùng Vân nói, họ tự làm thì mọi người mới yên tâm.
Phương Chính chỉ biết trợn mắt nhìn. Chỉ là so tài thư pháp thôi mà, hắn còn có thể gian lận kiểu gì được nữa chứ?
Phương Chính cũng thấy nhàn hạ, bèn đứng một bên quan sát.
Kết quả, một cô bé con tiến lại gần, tò mò đánh giá Phương Chính từ đầu đến chân, rồi hỏi:
"Anh thật sự biết viết chữ hả?"
Phương Chính nhìn cô bé, gật đầu đáp:
"A Di Đà Phật, thưa nữ thí chủ, bần tăng không biết viết chữ."
"Ể... Vậy, vậy mà anh còn định so tài thư pháp với ba tôi sao?" Cô bé này chính là Âu Dương Phong Hoa, ngạc nhiên nhìn Phương Chính.
Phương Chính thoáng chút ngạc nhiên, không ngờ cô bé này lại là con gái của đối thủ. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hắn cũng không đến mức phải trừng mắt lạnh lùng với Âu Dương Phong Hoa, chỉ cười nhạt nói:
"Chữ của bần tăng xấu xí lắm, thực sự hổ thẹn không dám nhận là mình biết viết chữ."
Phương Chính nói những lời này quả thực vô cùng thản nhiên. Hắn đã từng được chiêm ngưỡng Long Phật Văn Thư chân chính, đó mới là thư pháp của Phật. Cái cảm giác hùng hồn đại khí ấy, đó mới thực sự gọi là rung động tâm can! So với chữ viết của Phật, chữ của hắn quả thực chẳng khác nào một đống phân ngựa.
Âu Dương Phong Hoa thấy Phương Chính nói năng thản nhiên như vậy, lại thật sự tin lời, khẽ lắc đầu nói:
"Anh đã viết chữ xấu như vậy rồi, tại sao còn không biết xấu hổ mà đòi so tài chứ? Haizz... Nói thật nhé, tôi chẳng coi trọng anh chút nào đâu. Ba tôi là một chuyên gia thư pháp nổi tiếng, đã nhiều lần đoạt giải nhất trong các cuộc thi thư pháp của thành phố đấy! Ông còn dạy dỗ cho hơn mấy trăm học trò nữa..."
Âu Dương Phong Hoa ngược lại rất vô tư hoạt bát, luôn miệng kể rất nhiều chuyện liên quan đến Âu Dương Hoa Nhĩ, nào là trình độ thư pháp của ông lợi hại ra sao. Mà toàn bộ quá trình, Phương Chính chỉ mỉm cười lắng nghe.
Có thể thắng hay không, hắn cũng không biết. Dù sao cũng chỉ là vui chơi một chút cho đỡ buồn, giữa mùa đông giá rét này, chẳng phải rất nhàm chán hay sao! Còn về chuyện thắng thua ư? Thắng thì đương nhiên là tốt, tiện thể còn được chút danh tiếng. Thua thì cũng chẳng sao cả, người ta là bậc đại gia thư pháp, hắn chỉ là một tiểu hòa thượng vô danh, ai mà thèm cười nhạo hắn chứ? Cho dù có kẻ chê cười, Phương Chính cũng chẳng hay biết. Chẳng lẽ đối phương lại chạy đến tận cổng chùa để mắng hắn hay sao?
Âu Dương Phong Hoa đang nói rất say sưa, thì một người trong hiệp hội thư pháp thành phố Hắc Sơn từ bên kia đi tới, nói:
"Phong Hoa, đừng nhiều lời với cậu ta làm gì. Một tiểu hòa thượng trông coi một ngôi chùa nhỏ thì có thể biết cái gì gọi là thư pháp chứ? Nếu cậu ta mà thắng được, tôi xin ăn hết cái bàn kia!"
Phương Chính liếc nhìn người này. Người này vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, nhưng dung mạo lại tự mang một vẻ kiêu ngạo thấy rõ. Vẻ kiêu ngạo này không chỉ nhằm vào một mình Phương Chính, mà ngay cả khi nhìn những người của hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ, thái độ của y cũng không hề thay đổi. Hiển nhiên, y căn bản xem thường những người ở địa phương nhỏ bé này. Đây đúng là một kẻ lòng dạ cao ngạo, lại còn mang trong mình kỹ năng "khiêu khích" bị động.
Phương Chính mỉm cười, không nói lời nào, nhưng những gì người này nói, hắn đã ghi nhớ kỹ.
Âu Dương Phong Hoa lại cười nói:
"Lương Ngọc Khoan, lời này là do chính miệng anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà đổi ý đấy."
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" Lương Ngọc Khoan tự tin nói, sau đó quay sang Phương Chính:
"Tiểu hòa thượng, nếu tôi là cậu, tôi sẽ lập tức đóng chặt cổng chùa lại, không tham gia trận đấu này nữa. Mặc dù có thể mang tiếng xấu là trốn tránh thi đấu, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là thua cuộc."
Bồ Tát bằng đất cũng có ba phần tính nóng, huống chi là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương như Phương Chính? Hắn khẽ mỉm cười, đáp:
"Không cần thí chủ phải bận tâm. Ngược lại, thí chủ nên chuẩn bị sẵn một chút nước ngọt để dễ tiêu hóa hơn thì hơn."
"Dạ dày của tôi rất tốt, chuẩn bị để làm gì chứ?" Lương Ngọc Khoan chưa kịp phản ứng, hỏi ngược lại.
Phương Chính cười mà không nói, Âu Dương Phong Hoa lại tủm tỉm cười, kéo Lương Ngọc Khoan đi chỗ khác.
Rất nhanh, địa điểm thi đấu đã được chuẩn bị xong xuôi. Giang Tùng Vân là hội trưởng hiệp hội thư pháp thành phố Hắc Sơn, tự nhiên có đủ tư cách làm trọng tài. Tôn Quán Anh là bậc lão tiền bối, lại là hội trưởng hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ, cũng có tư cách làm trọng tài.
Về phần những người khác, đều chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi.
Đối với đội ngũ trọng tài này, Phương Chính không mấy để tâm. Mặc dù Bàn Tử có chút dị nghị, nhưng cũng vô ích. Nghề nào cũng cần có chuyên môn, những người khác cũng không thể nào đảm đương nổi vai trò trọng tài này.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Phương Chính và Âu Dương Hoa Nhĩ đều đã được mời đến trước bàn thi đấu. Quả nhiên, trên mặt bàn đã được trải rộng giấy Tuyên Thành, bút lông, mực tàu, giấy, nghiên mực đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Bên phía Âu Dương Hoa Nhĩ, bà Thôi Cẩm phụ trách mài mực. Âu Dương Hoa Nhĩ thì chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, đầu hơi ngẩng lên nhìn trời, phảng phất như trong mắt ông ta đã không còn bất cứ ai khác, chỉ có một mình mình là trung tâm vậy.
Thấy cảnh này, không ít người thầm gật gù tán thưởng, cất giọng bàn luận:
"Không hổ danh là đại sư thư pháp của thành phố, từng cử chỉ, từng hành động này, cái khí độ này, quả nhiên là phi phàm. Rất có vài phần cảm giác ở nơi cao không tránh khỏi cái lạnh lẽo, cô tịch."
"Nói là 'cao xứ bất thắng hàn' thì tôi không dám lạm bàn, dù sao vẫn còn nhiều vị đại sư viết tốt hơn Âu Dương tiên sinh. Nhưng ở nơi này mà nói, không ai có thể gây bất ngờ cho ông ấy được, điều đó thì lại đúng là như vậy."
"He he, tôi chỉ muốn biết, đến khi vị tiểu hòa thượng kia thấy được Âu Dương tiên sinh viết chữ, liệu có còn đủ dũng khí để viết tiếp hay không."
"E rằng, Âu Dương tiên sinh vừa mới hạ bút xuống, cậu ta sẽ lập tức nhận thua ngay ấy chứ."
...
Đám người tuy nói là đang bàn tán thầm, nhưng thực tế âm lượng cũng không hề nhỏ. Phương Chính và Âu Dương Hoa Nhĩ đều nghe thấy rất rõ ràng. Theo lý thuyết, viết thư pháp kỵ nhất là sự ồn ào. Nhưng Giang Tùng Vân thân là trọng tài lại không hề có ý định mở miệng ngăn cản, ngược lại còn tỏ vẻ mặt lãnh đạm, như thể không nghe thấy gì hết. Tôn Quán Anh thì cau mày, mấy lần định lên tiếng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Phương Chính cũng không phải là người hoàn toàn không hiểu gì về thư pháp. Thấy cảnh này, trong lòng hắn có chút lạnh lẽo:
"Chỉ là một trận so tài thư pháp nho nhỏ, mà những người này cũng không thể đối xử một cách công bằng được. Với tâm cảnh như vậy, nếu có thể trở thành đại sư thì đúng là chuyện lạ đời. Chẳng trách đất Trung Hoa lại hiếm bậc đại sư, tâm bệnh, đó mới thực sự là căn bệnh nan y!"
Nhưng Phương Chính cũng không hề bị ảnh hưởng. Không quan tâm đến chuyện được mất, tự nhiên sẽ không có áp lực. Hắn an tĩnh đứng đó, lặng lẽ chờ đợi cuộc tỷ thí bắt đầu.
Trên người Phương Chính vận một bộ tăng y màu trắng. Bộ tăng y này dường như càng làm tôn lên tâm thái và khí chất tốt đẹp của bản thân hắn. Tâm hắn tĩnh lặng, đứng ở đó, khí chất toàn thân toát ra cũng hoàn toàn khác biệt so với Âu Dương Hoa Nhĩ!
Nếu Âu Dương Hoa Nhĩ là phong mang tất lộ, thì Phương Chính lại là công chính bình thản. Bất kỳ người nào nhìn thấy hắn, tâm cảnh cũng đều bất giác trở nên tường hòa, có một loại cảm giác dễ chịu và bình tĩnh lan tỏa từ tận sâu trong nội tâm.