Phương Chính vội vàng xem lại dòng thời gian trên trang cá nhân của mình, quả nhiên có không ít hình ảnh từ hồi hắn còn đi học được đăng lên. Nhưng điều khiến hắn phiền muộn nhất chính là lại có một số bức ảnh không phải do hắn tự đăng. Xem trạng thái thì có thể đoán được, đó chính là "kiệt tác" của Nhất Chỉ hòa thượng!
Nhìn tới bức ảnh cuối cùng, gương mặt của Phương Chính Đại sư đã có chút tái mét đi! Bức ảnh này là ảnh chụp khi hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh đang mặc tã! Nếu chỉ là mặc tã không thôi thì cũng đành, nhưng người trong ảnh lại đang dang cả hai chân ra, để lộ "tiểu đệ" một cách hiên ngang, hùng dũng, oai vệ, tựa như đang chuẩn bị chiến đấu với cả một phi đội máy bay vậy! Điểm chết người hơn nữa là, ở bên dưới, còn có một mảng ướt sũng, một cái "bản đồ thế giới" thật to được vẽ ra bằng nước tiểu…
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Phương Vân Tĩnh lại nói hắn "đáng yêu". Quả thực là mất mặt đến tận cả hậu viện của Nhất Chỉ Tự rồi!
Phương Chính nhanh chóng cài đặt lại chế độ riêng tư cho tất cả các bức ảnh, chỉ để một mình hắn có thể xem được. Lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại hàn huyên với Phương Vân Tĩnh thêm vài câu, sau khi xác định rằng đối phương không hề nhìn thấy bức ảnh "bá đạo" kia, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Mà cùng lúc đó, trong một phòng ký túc xá nữ, một mỹ nữ mặc trên người bộ đồ ngủ xinh xắn đang lặng lẽ lưu bức ảnh "dạng háng" của người nào đó vào trong ổ cứng cá nhân của mình, rồi lại cười một cách đầy gian xảo mà nhắn tin cho Phương Chính:
"Đại sư, tôi nhờ anh chụp giúp mấy bức ảnh, anh đã chụp được chưa?"
Phương Chính lập tức gửi những bức ảnh vừa chụp cho Phương Vân Tĩnh. Phương Vân Tĩnh vừa nhìn thấy mấy bức hình, hai mắt liền trợn tròn lên!
"Ôi trời ơi, Đại sư dùng loại điện thoại gì vậy? Cái độ phân giải này… Còn có thể làm cho nó to hơn được nữa hay không đây? Cứ phóng to lên là lại thấy mờ tịt cả đi…"
Phương Vân Tĩnh ôm mặt, im lặng nhìn mấy tấm hình. Cô tự nhận mình cũng có mấy phần hiểu biết về Photoshop, nhưng khi đối mặt với mấy bức hình có độ phân giải thấp đến mức đáng thương này, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Mã Quyên nghe thấy động tĩnh, bèn lại gần xem xét, rồi lập tức phì cười:
"Vân Tĩnh, đây là ảnh do Đại sư chụp đấy à? Ha ha… Cái độ phân giải này, đúng thực là "phân giải" luôn cả một tấm hình rồi, ha ha."
"Được rồi, đừng nói nữa. Cậu cũng thấy đấy, Đại sư là người ngoài hồng trần thế tục, đoán chừng ngài ấy cũng không quá để ý đến việc dùng điện thoại gì, cho nên mới thành ra như vậy. Nhưng tình hình thế này thì không dễ làm chút nào, không có ảnh chụp tử tế thì làm sao có thể tuyên truyền cho Nhất Chỉ Tự được đây?"
Phương Vân Tĩnh cũng thấy buồn rầu.
Mã Quyên nhướn mày:
"Việc này thì cũng đơn giản thôi, chúng ta cứ gửi qua cho Đại sư một cái điện thoại mới thì chẳng phải là được rồi sao? Tiền mua điện thoại, để tôi tặng!"
"Cậu tặng á? Ha ha, thiếu chút nữa thì quên mất, cậu chính là một tiểu phú bà mà!"
Phương Vân Tĩnh nở nụ cười.
Phương Vân Tĩnh và Mã Quyên vừa thương lượng xong, lại nhắn tin cho Triệu Đại Đồng cùng Hồ Hàn biết. Kết quả là bị hai tên nam sinh này cùng nhau phản đối kịch liệt! Lý do là, việc quan trọng như vậy, nhất định phải có một phần đóng góp của bọn họ!
Thế là cả bốn người, mỗi người bỏ ra năm trăm đồng, chuẩn bị mua tặng cho Phương Chính một chiếc điện thoại mới.
Cái giá phải trả để có được số tiền này là, Phương Vân Tĩnh phải bớt mua đồ ăn vặt lại, Mã Quyên thì phải chi tiêu sinh hoạt tiết kiệm hơn, Triệu Đại Đồng thì lặng lẽ xóa bỏ một đôi giày thể thao hàng hiệu mà anh yêu thích ra khỏi giỏ hàng trực tuyến, còn Hồ Hàn thì ôm cả một thùng mì ăn liền về, mặt mày khổ sở nói:
"Đại Đồng, đây chính là cơm nước cho cả tháng tới của chúng ta đấy! Cậu có chắc là sẽ không ăn đến mức chết người luôn đấy chứ?"
Triệu Đại Đồng vung tay một cái đầy hào sảng:
"Lúc tôi còn học cấp ba, cũng đã ăn mì gói không ít lần rồi, không sao đâu, cùng lắm thì ăn nhiều quá sẽ bị khó tiêu một chút thôi. Nhưng cũng chẳng hề gì, tôi còn giữ lại hai hộp men tiêu hóa đây này, mỗi người chúng ta một hộp!"
Hồ Hàn: "…"
Phương Chính không hề hay biết rằng mấy bức hình mờ tịt của hắn lại mang đến nhiều phiền phức cho bốn cô cậu sinh viên đại học kia đến như vậy. Hắn đợi một hồi không thấy Phương Vân Tĩnh trả lời, bèn dứt khoát tắt máy, quẳng điện thoại sang một bên rồi đi ngủ!
…
Sáng ngày hôm sau, trời vừa có chút hửng sáng, ba chiếc xe việt dã đã lái vào trong thôn Nhất Chỉ. Trước cổng thôn, chiếc Cadillac đi đầu hạ cửa kính xuống, hỏi một người đàn ông trung niên đang quét sân:
"Đại thúc, cho hỏi đường lên Nhất Chỉ Tự đi như thế nào ạ?"
"Các cậu muốn đi Nhất Chỉ Tự à?"
Người đàn ông trung niên đang quét sân hiếu kỳ hỏi lại.
"Nghe nói Nhất Chỉ Tự rất linh nghiệm, chúng tôi muốn tới đó xem thử. Đại thúc, cảnh trên núi có đẹp không?"
Người thanh niên trong xe lại hỏi.
"Phong cảnh à? Chúng tôi ở đây đã sớm nhìn quen rồi, còn có thể có phong cảnh gì đặc biệt nữa chứ? Cậu muốn đi Nhất Chỉ Tự thì cứ đi dọc theo con đường này thẳng về phía trước, khi nào nhìn thấy một con đường nhỏ thì rẽ vào đó là tới. Có điều, xe của các cậu chắc chắn là không vào được đâu, phải đi bộ mới lên tới nơi được."
Vị đại thúc nói.
"Được rồi, cảm ơn đại thúc nhé."
Người thanh niên nói xong, liền nhấn chân ga cho xe đi tiếp.
Ba chiếc xe ô tô sang trọng cùng lúc vào thôn, ở một vùng quê hẻo lánh thì đây thực sự không phải là chuyện nhỏ. Vị đại thúc quét sân kia lập tức đi loan tin, chẳng mấy chốc cả làng trên xóm dưới đều đã hay biết.
"Nghe nói có ba chiếc SUV vừa vào thôn mình đấy, toàn là xe sang cả! Nghe bảo là họ muốn lên Nhất Chỉ Tự, các vị nói xem, bọn họ tới Nhất Chỉ Tự để làm gì nhỉ? Cũng là tới để cầu tự hay sao?"
"Thôi đi ông ơi, cầu tự thì ai lại đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy làm gì chứ? Tôi thấy chắc là họ đến để đi dạo ngắm cảnh thôi, đừng có mà tin là thật."
"Có lẽ là do nhà Dương Hoa truyền tin ra ngoài đấy, nên người trên thành phố cũng tìm đến để cầu tự rồi."
"Vợ chồng nhà Dương Hoa có thể có con, đó là kết quả của việc họ đã cố gắng không ngừng nghỉ. Ba tháng lại phải đi viện một lần, tiền viện phí cũng tốn đến mấy chục ngàn đồng, rồi các loại phương thuốc dân gian cũng đã uống không biết bao nhiêu thang. Không chừng là do một đơn thuốc nào đó đã phát huy tác dụng, chứ có liên quan gì đến cái Nhất Chỉ Tự kia đâu chứ? Nhất Chỉ Tự là cái chốn nào, người khác không rõ, chứ chúng ta ở đây còn không rõ hay sao? Thằng nhóc Phương Chính kia có được bao nhiêu đạo hạnh, chúng ta còn không hiểu chắc? Gọi nó là trụ trì thì nó là trụ trì, chứ thực ra thì nó cũng chỉ là một thằng nhóc ranh thôi."
Một vị đại thúc trung niên khác tỏ vẻ xem thường nói.
"Ai này, tôi nói cho ông Tống Nhị Cẩu kia biết nhé, sao lời của ông nói ra lại khó nghe đến như vậy hả? Lời nói thì đúng là chối cả tai. Ông có gan thì nói lại một lần nữa xem nào, có tin là hôm nay tôi cho ông phải đổ máu đến ba lượt không hả?"
Đúng lúc này, thím Đỗ Mai vừa hay đi ngang qua, nghe thấy ông Tống Nhị Cẩu nói vậy thì lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Ông Tống Nhị Cẩu vừa nhìn thấy thím Đỗ Mai thì lập tức sợ rúm ró như chuột thấy mèo, vội phất ống tay áo rồi nói:
"Mặc kệ các người."
Sau đó liền nhanh chân bỏ chạy mất dạng.
Mặc dù lời của ông Tống Nhị Cẩu nghe không được xuôi tai cho lắm, nhưng các thôn dân khác cũng đều thấy ông ta nói có phần có lý, căn bản là chẳng có mấy ai thực sự tin rằng Nhất Chỉ Tự lại linh nghiệm đến vậy.
"Ồn ào cái gì thế? Sáng sớm tinh mơ đã tụ tập bàn tán nói nhảm rồi! Tôi nói cho các anh các chị biết, Nhất Chỉ Tự là đối tượng đang được thôn ta tập trung nâng đỡ đấy. Sau này có người ngoài đến hỏi, thì phải lựa lời mà nói cho dễ nghe một chút, đừng có mà làm hỏng việc lớn của thôn."
Đúng lúc này, ông Đàm Cử Quốc đi tới, quát lên một tiếng răn dạy, tất cả mọi người đều răm rắp im lặng trở lại. Có điều, họ có thực sự nghe lọt tai hay không thì lại là một chuyện khác.
…
Cùng lúc đó, ở dưới chân núi Nhất Chỉ Sơn, năm thanh niên nam nữ đang đứng ngẩn người ra mà nhìn.
"Ôi trời ơi, cái con đường gì mà nát thế này… Sớm biết như vậy thì có chết tôi cũng không thèm tới đây đâu."
Một gã mập mạp mặc chiếc áo khoác da, nhìn con đường núi lởm chởm trước mặt mà không ngừng phàn nàn.
"Thôi được rồi, Bàn ca, chẳng phải anh vẫn luôn nói là muốn giảm béo hay sao? Có cơ hội tốt rồi đấy, lên đường đi nào!"
Một người thanh niên khác dáng người rất gầy, gò má cao, để kiểu tóc theo phong cách Hàn Quốc đứng bên cạnh nói.
"Hầu Tử này, việc này thì có liên quan gì đến chuyện giảm béo chứ, cậu nhìn cái con đường này mà xem… Nó thì có quan hệ gì đến việc tôi mập hay không mập? Đây là đường dành cho người đi đấy à?"
Gã mập mạp càu nhàu.
"Được rồi, được rồi, hôm nay chúng ta tới đây là để đi du ngoạn, chẳng phải các anh cũng đang tò mò không biết Nhất Chỉ Tự có thực sự linh nghiệm hay không đó sao? Lên đi nào, lên xem một chút cho biết."
Một cô nàng hoạt bát, nhanh nhẹn nhảy ra, thuận tay bẻ lấy một nhánh cỏ khô ven đường. Người này không phải ai khác, chính là cô y tá trong bệnh viện huyện, Giang Đình.