Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 120: Sóng Gió Nén Nhang Đầu Năm



Phương Vân Tĩnh nhắn lại cho Phương Chính một câu:

"Đại sư, chữ của ngài đẹp thật đấy. Đúng rồi, cầu thêm hình 'bán manh'!"

Phương Chính xem mấy tin nhắn này, có chút bó tay, một hòa thượng soái khí như hắn, chẳng lẽ chỉ hợp với hình "bán manh" thôi sao? Sao không ai cầu vài tấm ảnh phong độ ngời ngời nhỉ? Thật đúng là không có gu, không có chiều sâu!

Sau đó, hắn giơ hai ngón tay hình chữ "V", nháy mắt mấy cái chụp vài tấm "bán manh" đăng lên, lập tức dẫn tới một tràng cười.

Phương Chính lại gửi tới ảnh chụp băng đăng trên núi...

"Wow! Đẹp quá!"

"Trời ạ! Đại sư, những thứ này là một mình ngài làm hết đấy sao? Ngài đang xây Thủy Tinh Cung đấy à? Có giấu người đẹp nào trong đó không?"

Phương Chính:

"..."

Những tấm hình này được bốn người bạn chia sẻ thêm lần nữa, dẫn tới một tràng thổn thức cùng đủ loại lời hỏi thăm. Sau khi biết đó là núi Nhất Chỉ, cả đám đều chạy đi tra bản đồ, vất vả một hồi cũng tìm được vị trí, nhưng nhìn xem lộ trình thì đồng loạt từ bỏ...

Tuy nhiên, danh tiếng của Nhất Chỉ Tự cũng coi như được tuyên truyền một trận nho nhỏ.

Phương Chính chơi đùa một hồi rồi cũng thoát ra, chùa chiền cũng phải đón Tết. Việc cần làm không chỉ có câu đối và đèn băng...

Hắn đi vào Phật đường, leo lên chỗ cao, thắp sáng ngọn đèn dầu phía trên. Ngọn đèn này, cũng chỉ những ngày lễ trọng đại mới được thắp lên. Bình thường hắn không nỡ dùng, dầu thắp quý giá lắm...

Sau đó, hắn ra hậu viện, lấy ra một tòa sen bằng đồng thau, đặt trước tượng Phật trong Phật đường, lại lấy một cây nến rồi đốt lên.

Nơi này không thể dùng dầu thắp, chỉ có thể dùng nến. Trong đó có hai hàm ý: một là thiêu đốt bản thân, chiếu sáng cho người khác, nhắc nhở người tu hành phải thường xuyên nghĩ đến việc vì độ chúng sinh mà tu hành khắc khổ, không được sa đọa; hai là trí tuệ của Phật Bồ Tát có thể phá tan phiền não như đèn đuốc phá tan bóng đêm, người tu hành phải thâm nhập kinh tạng, học tập trí tuệ ấy, cũng là vì độ chúng sinh.

Phương Chính ngồi xếp bằng trước ngọn đèn, bắt đầu niệm kinh văn cầu phúc.

Còn chưa niệm xong kinh, bên ngoài đã vang lên tiếng sủa của Độc Lang. Nhưng hắn không để tâm, ngôi chùa nhỏ thế này, nghèo thế này, chắc không có ai lên núi cướp bóc đâu. Mà dù có, liệu có qua được ải của Độc Lang không?

Độc Lang ở chùa lâu như vậy, ngày đêm ăn linh mễ, uống nước sạch vô căn, thể chất đã sớm tăng cường rất nhiều. Nếu bây giờ trở lại núi rừng, muốn đoạt lại ngôi Lang Vương là chuyện dễ như trở bàn tay. Thân là một Lang Vương, lại là Lang Vương tinh ranh đã khai mở linh trí, người thường sao có thể địch lại?

Độc Lang cũng sẽ không tùy ý làm hại người khác, nên Phương Chính rất yên tâm, an lòng ngồi niệm kinh.

Phương Chính an tâm, nhưng có người lại không an lòng!

"Trần Kim, chuyện này là thật sao?"

Ngộ Minh nghe điện thoại, thiếu chút nữa thì phát điên.

"Là thật! Chẳng biết đám người kia bị cái gì mê hoặc, vậy mà đồng loạt kéo nhau lên núi Nhất Chỉ giành nén nhang đầu năm. Ngộ Minh đại sư, chuyện này... ngài có định quản không?"

Hiện tại Trần Kim rất bất mãn với Phương Chính, vừa thấy dân làng muốn lên núi dâng nén nhang đầu năm, y lập tức thông báo cho Ngộ Minh.

Ngộ Minh nghe xong, lập tức nổi nóng! Chuyện ngày Lạp Bát cướp hương hỏa của Hồng Nham Tự còn chưa tính sổ, hôm nay lại còn muốn cướp cả nén nhang đầu năm sao? Nhất Chỉ Tự này quyết tâm muốn đối đầu với Hồng Nham Tự bọn họ rồi!

Nhưng bây giờ Ngộ Minh tức giận cũng vô dụng, người ta đi đâu, y còn quản được sao?

Tuy nhiên y nghĩ lại, một tiểu hòa thượng có tài đức gì mà khiến mọi người cung phụng như vậy? Chắc chắn có ẩn tình! Tết Lạp Bát y đã ngã một vố đau, bây giờ vẫn chưa ngóc đầu lên được, số lần Hồng Nham đại sư tìm y nói chuyện cũng ít đi. Y đang cần tìm cơ hội để thể hiện mình...

Thế là, Ngộ Minh không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi sơn môn, cưỡi xe máy, một đường phóng như bay tới chân núi Nhất Chỉ.

Trần Kim đã sớm chờ ở đó.

Ngộ Minh vừa xuống xe liền hỏi:

"Tình hình thế nào rồi?"

"Đều đã lên núi, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp!"

Trần Kim nói.

Ngộ Minh gật đầu, cùng Trần Kim bước nhanh lên núi, đuổi theo dân làng.

Về phần đuổi kịp rồi nên nói gì, Ngộ Minh cũng chưa nghĩ ra, dứt khoát cứ lên xem thế nào, tùy cơ ứng biến. Tóm lại, Phương Chính không để y yên, y cũng không định để Phương Chính được yên ổn!

Ngày thường Ngộ Minh cũng rèn luyện không ít, leo núi tự nhiên không phải việc khó. Mà trong đám dân làng có già có trẻ, một đường cười cười nói nói nên đi không nhanh. Chẳng mấy chốc đã bị Ngộ Minh đuổi kịp.

"Ngộ Minh pháp sư, sao cậu lại tới đây?"

Dương Bình đi phía sau thấy Ngộ Minh, kinh ngạc hỏi.

Ngộ Minh xoa mồ hôi trán, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu, rồi trưng ra vẻ mặt từ bi, ra chiều thương dân độ thế nói:

"Dương thí chủ, đã lâu không gặp."

"Quả thật đã lâu không gặp. Ngộ Minh pháp sư, cậu đến đây có việc gì vậy?"

Dương Bình là kế toán, am hiểu đạo đối nhân xử thế, vừa thấy Ngộ Minh, lại liếc sang Trần Kim, trong lòng thầm kêu không ổn, lần này e là có chuyện rồi! Thế là vội vàng hỏi dò ý đồ của Ngộ Minh.

Ngộ Minh cười ha hả:

"Không có gì, chỉ là gần đây tôi nghe nói Nhất Chỉ Tự xảy ra nhiều chuyện. Năm xưa Nhất Chỉ thiền sư và gia sư rất có giao tình, nên tôi cố ý đến xem một chút."

Ngoài miệng nói vậy, trong lòng y lại khó chịu. Trước kia Dương Bình toàn gọi y là Ngộ Minh đại sư! Hôm nay lại gọi là pháp sư, luôn cảm thấy bị thấp đi một bậc, lòng không thoải mái!

Dù Ngộ Minh cũng biết hai chữ "đại sư" không phải ai cũng gánh nổi, nhưng lòng hư vinh của y quá mạnh, vẫn hy vọng những "ngu dân" trong mắt y có thể gọi y là đại sư...

"Thì ra là thế. Ngộ Minh pháp sư, thôn trưởng đang ở phía trước, tôi dẫn cậu tới nhé?"

Dương Bình nói.

Ngộ Minh gật đầu:

"Cũng tốt, làm phiền thí chủ."

Dương Bình dặn vợ con đi chậm lại, còn mình thì dẫn Ngộ Minh đi lên. Trần Kim lẽo đẽo theo sau, không nói một lời.

"Ngộ Minh pháp sư, sao cậu lại tới đây?"

Vương Hữu Quý thấy Ngộ Minh thì cau mày. Ngộ Minh là một kẻ khác biệt ở Hồng Nham Tự, mấy vị như Hồng Nham thiền sư gần như không xuống núi. Nhưng Ngộ Minh lại thường xuyên xuống núi, đi khắp nơi thăm hỏi thôn trưởng, bí thư các thôn. Mỗi khi chùa có hoạt động gì, y đều chạy tới thông báo, luôn có lý do để mọi người phải nể mặt mà giúp tuyên truyền.

Trong mắt Vương Hữu Quý, Ngộ Minh không giống một hòa thượng, mà giống một gã lái buôn hơn! Nhưng lời này ông không thể nói ra, dù sao Ngộ Minh cũng chưa làm gì xấu, chỉ là tuyên truyền cho chùa của mình, cũng không có gì đáng trách.

"Vương thí chủ, các vị kéo nhau lên núi trong đêm là đi đâu vậy?"

Ngộ Minh không trả lời, biết rõ mà vẫn cố hỏi.

"Sắp sang năm mới, mọi người muốn giành nén nhang đầu năm, cầu phúc cho năm mới mưa thuận gió hòa, nên mới cùng nhau lên núi."

Vương Hữu Quý nói.

"Hóa ra là vậy. Con đường núi này khó đi, lại có cả người già trẻ nhỏ mà không có đèn đuốc, chẳng phải là quá nguy hiểm sao."

Ngộ Minh lập tức nói.

Vương Hữu Quý cười:

"Vậy theo ý Ngộ Minh pháp sư thì nên làm sao?"

Ngộ Minh cười không nói, Trần Kim ở sau lưng lại lên tiếng:

"Để tôi nói cho, núi Nhất Chỉ dốc cao đường khó đi, nửa đêm lên núi rất không phù hợp. Hay là quay xuống trước đi, thời gian còn sớm, cùng đi Hồng Nham Tự vẫn tốt hơn. Nơi đó đường dễ đi, xe cộ cũng thông thoáng."

Vương Hữu Quý trừng mắt liếc gã trai làng chỉ biết vác tù và hàng tổng này, nói:

"Thôi đi, trong thôn làm gì có nhiều xe. Mọi người muốn đi qua đó vẫn phải đi xe máy, trời lạnh thế này, không thích hợp. Hơn nữa, đường xa như vậy, người già trẻ nhỏ đi cùng rất dễ xảy ra sự cố."

Dương Bình cũng nói:

"Đúng vậy, đã đi được nửa đường, đâu có lý nào lại quay về. Trần Kim, nếu anh thấy Hồng Nham Tự thuận tiện hơn thì anh cứ đi đi, dù sao nhà anh có ô tô, đi lại cũng tiện."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com