Hắn đi đến trước cửa chính, dùng vài hạt cơm chín bóp lại, coi như hồ dán, rồi vo thành một cục, giao cho con sóc. Con sóc ôm lấy, cưỡi trên đầu Độc Lang. Phương Chính cầm câu đối, căn vị trí để treo trước cửa rồi hỏi:
"Độ cao thế nào? Có bị lệch không?"
Con sóc nheo mắt ngắm nghía, rồi kêu lên: "Qua trái một chút, bên phải lên một chút... đúng rồi! Cứ như vậy!"
Phương Chính cầm cục cơm, dán câu đối lên cửa.
Vế trên: Thiện ý thực vi thiện sự Vế dưới: Từ tâm diệc thị đạo tràng Hoành phi: Bất thị hòa thượng
Cặp câu đối là của người khác, nhưng hoành phi lại là của chính hắn. Cuộc sống trên núi khổ hạnh, tịch mịch, hắn tuổi còn trẻ, tâm tình căn bản không thể an tĩnh được. Hắn vô cùng hướng tới cuộc sống tự do tự tại dưới cõi trần, chứ không phải làm một hòa thượng trông chùa. Cho nên, tấm hoành phi sau cùng là do hắn tự thêm vào, xem như để tự giễu bản thân.
Nhìn đôi câu đối này, Phương Chính cuối cùng cũng cảm nhận được hương vị của ngày Tết, hắn cười ha hả: "Trông cũng đẹp mắt thật."
"Chít chít!" Đúng lúc này, con sóc kêu lên.
Phương Chính ngạc nhiên: "Ngươi cũng muốn treo câu đối à? Nhà ngươi ở đâu ta còn không biết, làm sao dán cho ngươi được?"
Con sóc lại kêu lên chi chít.
"Cái gì? Ngươi muốn chuyển đến đây ở? Chỗ ở cũng chọn xong rồi? Cái gì? Ngươi muốn ở trên cây Bồ đề? Khoan đã... trên đó làm gì có hốc cây cho ngươi ở? Hả? Dựa vào cái gì mà ta phải làm nhà cho ngươi?" Phương Chính khó chịu kêu lên.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi tìm, rồi lấy một chậu hoa sâu lòng cột lên một nhánh cây Bồ đề.
Không còn cách nào khác, hắn không có búa, không có đinh, cũng không có ván gỗ, chẳng thể làm cho sóc con một cái ổ nhỏ xinh đẹp được. Nhưng nếu tiểu tử này vốn quen ở trong hốc cây, vậy dùng chậu hoa thay thế chắc cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, tại sao sau khi nhìn thấy nhà mới, con vật nhỏ này lại lập tức nổi giận với hắn, còn trừng mắt nhìn thẳng như vậy chứ? Phương Chính đột nhiên nhớ ra, vỗ đầu trọc một cái. Hắn cầm nhầm rồi, đây không phải chậu hoa, đây là cái bô hắn dùng lúc nhỏ... Năm tháng qua đi, suýt nữa thì quên mất. Lúc tìm đồ, thấy nó quen mắt nên tiện tay cầm đi luôn.
Nhưng Phương Chính tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này, nếu không, con sóc chắc chắn sẽ cào cho đầu trọc của hắn thêm mấy đường.
Dù vậy, hắn vẫn đổi cho con sóc một chậu hoa lớn hơn, đẹp hơn. Lúc này tiểu tử kia mới hài lòng tiếp nhận nhà mới, từ trên vai hắn nhảy vọt một cái chui vào trong. Nếu không phải đầu của Phương Chính quá bóng loáng, đoán chừng nó đã trực tiếp leo lên đó mà nhảy xuống rồi.
Lần đầu tiên, Phương Chính cảm thấy đầu trọc của mình cũng có chút ưu điểm...
Nhà đã làm xong, tiếp theo là viết câu đối!
Kéo ra hai tờ giấy đỏ rộng bằng ngón tay cái, hắn cầm bút lông lên, viết hai hàng chữ rõ ràng, vẫn là Long Văn Phật Thư, nét chữ vô cùng đại khí, thấm đẫm thiền ý.
Vế trên: Nhân hỉ thịnh thế Vế dưới: Thử triệu phong niên Hoành phi: Gia hữu tùng thử
Tiểu tử kia xem không hiểu gì, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng vui mừng.
Độc Lang thấy vậy, lập tức không vui, cũng đòi có câu đối.
Nó đến chùa sớm, Phương Chính đã dùng gỗ thừa làm cho nó một cái ổ, nên bây giờ không cần phải tốn sức làm lại. Vậy chỉ cần viết câu đối thôi nhỉ?
Kết quả, hắn lên mạng tìm kiếm, và lập tức thấy khó xử! Trên mạng, những câu viết về sói chẳng có câu nào tốt, toàn là mắng chửi. Thế này thì phải làm sao?
Phương Chính liếc nhìn Độc Lang với vẻ mặt ngây thơ của nó, rồi cười hì hì: "Ngươi có biết chữ này không?"
Độc Lang lắc đầu.
Phương Chính búng tay một cái, vậy thì dễ xử lý rồi! Hắn lại vung bút lớn lên...
Vế trên: Hoa đăng huyền phật môn Vế dưới: Ngọc khuyển thủ trung đình Hoành phi: Hữu cẩu vô tặc
Tất cả đều được dán lên, tờ giấy đỏ cuối cùng cũng vừa hết.
Gần như đồng thời, bút lông và mực nước mà hệ thống cho mượn cũng hóa thành một vệt sáng vàng rồi tan biến.
Phương Chính lườm một cái, thầm nghĩ: "Ngươi cũng vội vàng quá nhỉ? Đồ keo kiệt..."
Mắng hai câu, tâm trạng hắn lại vô cùng thư thái. Nhưng ăn Tết chỉ có mấy câu đối thì vẫn chưa đủ, còn phải có đèn màu mới được! Thế nhưng, hắn kiếm đâu ra đèn màu bây giờ?
Phương Chính linh cơ khẽ động, nghĩ đến băng đăng của lão hòa thượng năm xưa! Hắn bèn chạy ra sân sau, lấy thùng sắt lớn, đổ đầy hai thùng nước, mấy chiếc cốc cũng được đổ đầy nước rồi đặt cả ra sân.
Vài giờ sau, nước trong thùng đều đã kết thành băng. Phương Chính gõ thử, rất rắn chắc, có thể dùng được!
Hắn lại mang thùng sắt vào bếp, đặt bên cạnh bếp lửa, xoay xoay một lúc, rất nhanh, lớp băng ở thành thùng đã tan ra, lỏng đi.
Phương Chính lại xách thùng sắt ra ngoài, đục một lỗ thủng trên mặt tảng băng, đổ hết phần nước chưa đông lại ra ngoài, sau đó úp ngược thùng sắt xuống đất, nhẹ nhàng nhấc lên!
Một chiếc băng đăng hình thùng nước xuất hiện! Nước Vô Căn vốn vô cùng sạch sẽ, sau khi kết thành băng vẫn không có một chút tạp chất nào, trong suốt như thủy tinh, đẹp vô cùng! Chỉ là không có góc cạnh, nếu được mài giũa thành hình kim cương, hắn đoán rằng so với kim cương thật cũng không khác là bao!
Hắn lại khoét một lỗ nhỏ phía trên băng đăng để thông gió, sau đó vui mừng hớn hở mang ra ngoài, đặt lên đầu tường nhà mình. Hắn lấy một ngọn nến, thắp lên rồi đặt vào bên trong. Vì có lỗ thông gió nên không cần lo nến bị tắt. Đồng thời, xung quanh đã có băng bảo vệ, cũng không cần lo gió thổi tắt.
Ánh nến tuy không rực rỡ, nhưng sau khi được chiếc băng đăng hình tròn chiếu xạ ra ngoài, lại trở nên vô cùng lộng lẫy. Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi vào, làm cho ngọn lửa lập lòe, rung động, ánh sáng bên ngoài cũng theo đó mà nhảy múa, tựa như ráng chiều, đẹp vô cùng!
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy chiếc băng đăng này, sóc con và Độc Lang lại không nhịn được, cũng nhao nhao đòi một chiếc cho riêng mình.
Phương Chính cười mắng: "Hai tên tiểu tử các ngươi, cũng đòi băng đăng à? Được thôi, tự đi mà múc nước!"
Độc Lang và con sóc lập tức chạy đi múc nước. Không bao lâu sau, trước ổ nhỏ của con sóc có thêm một chiếc băng đăng làm từ cốc nước, trước ổ của Độc Lang thì có một chiếc băng đăng to. Nhưng bên trong hai chiếc băng đăng này đều không có nến. Không còn cách nào, Phương Chính chỉ có vài ngọn nến, không thể lãng phí hết được.
Dù vậy, một sói một sóc cũng đã sướng đến phát rồ.
Phương Chính cũng nổi hứng chơi, quyết định làm thêm vài chiếc băng đăng nữa đặt quanh chùa, dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Nghe âm thanh, có không ít người đến.
Hắn phất tay áo, đi ra cửa xem xét, chỉ thấy một đoàn người gồm Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc, Dương Bình, Dương Hoa, Tống Nhị Cẩu, có nam có nữ, vai vác tay mang đi lên núi.
Phương Chính có chút ngẩn người, đây là tình huống gì?
Thời gian quay ngược lại buổi sáng...
"Mấy vị đang làm gì vậy?" Tống Nhị Cẩu buông chổi xuống, lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy ở đầu thôn có mấy chiếc bàn dài được bày ra ngay ngắn, bèn tò mò đi tới hỏi.
"Chào đại thúc, là thế này ạ. Chính phủ đang khuyến khích đưa văn hóa về nông thôn. Đây không phải là Tết Ông Táo rồi sao, nhà nào cũng muốn treo câu đối. Nhưng những năm qua mọi người đều đi mua câu đối in sẵn, mất đi không khí văn hóa. Chúng cháu là đội tình nguyện viên đến từ hiệp hội thư pháp của huyện, đến đây để hỗ trợ viết câu đối tại chỗ cho mọi người, xem như là đưa văn hóa về làng, gửi đến lời chúc phúc đầu năm." Một thanh niên trông rất thân thiện cười nói.