Cô ghé sát tai cậu, giọng chân thành: “Thật sự cảm ơn.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, khiến mọi giác quan cậu như bừng tỉnh, tựa như hàng tá tinh tú rơi xuống khắp người.
Khi cậu với tay định ôm lại thì Khương Vũ đã chạy ra xa, vẫy tay: “Cậu về trước đi nhé! Lát khác tớ trả áo.”
Tay cậu giữa chừng dừng lại rồi buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác ấm nóng trên vành tai vô cùng sinh động.
Khoảnh khắc này, cậu thấy mình thật đáng sống.
Trong thế giới màu đen trắng này, vẫn còn nơi để cậu nhớ thương và yêu mến.
...
Khương Vũ vội vã vào phòng chuẩn bị.
Nhìn thấy cô, mọi người trong phòng đều sửng sốt, kể cả Phạm Đan Khê đã thay đồ chờ lên sân khấu.
Lâm Khúc Văn vội bước đến: “Sao đến giờ em mới tới? Điện thoại cũng không liên lạc được, mẹ em bảo em không khỏe nên bỏ diễn rồi.”
Điện thoại của Khương Vũ đã bị Khương Mạn Y giấu đi.
“Dạ cô, em không sao, giờ em có thể lên sân khấu rồi.”
Lâm Khúc Văn nhìn cô trong bộ váy ba lê mỏng manh, người run bần bật, đoán được đại khái chuyện đã xảy ra.
Bà không hỏi thêm, kéo Khương Vũ vào phòng hóa trang, giao cho người trang điểm làm tóc: “Khương Vũ xếp cuối hàng khi lên sân khấu, làm nóng người trước đi. Phạm Đan Khê xếp thứ hai từ dưới lên.
Phạm Đan Khê nhún chân: “Cô bảo là em cuối cùng lên sân khấu mà, sao giờ lại đổi thành cô ta?”
“Đây không phải buổi biểu diễn chính, chia đầu cuối làm gì. Em thể hiện tốt thì Esmela sẽ chọn em; nếu không thì lên cuối cũng vô ích.”
Phạm Đan Khê không phục liếc Khương Vũ rồi tự đi làm nóng người.
Lâm Khúc Văn vừa gắn tóc giả cho Khương Vũ vừa nói: “Nếu không có sự đồng ý của người giám hộ, dù em được chọn, việc nhập học cũng gặp khó khăn lớn.”
Khương Vũ cụp mắt, nhìn bộ váy thiên nga đen ướt sũng mưa trên người, kiên định đáp: “Em muốn vào Esmela, dù bà ấy đồng ý hay không, em cũng nhất định phải vào!”
“Nhưng nếu mẹ em kiên quyết phản đối...”
“Mẹ em không có lý do phản đối, cũng không căm ghét ba lê, chỉ muốn em chú tâm học hành.” Khương Vũ nói: “Chỉ cần em học tốt, điểm số như ý, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Lâm Khúc Văn thở dài.
Khương Vũ có năng khiếu nổi bật, chỉ tiếc hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng. Nếu được đào tạo bài bản như Phạm Đan Khê, biết đâu đã trở thành ngôi sao như Bộ Đàn Yên.
“Hôm nay là vòng tuyển cuối toàn quốc của Esmela, hai giáo viên hướng dẫn hàng đầu cũng có mặt. Em phải thể hiện thật tốt, tuyệt đối không sai sót.”
Khương Vũ tò mò hỏi: “Chắc không phải họ chứ?”
“Đúng, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di.”
“Thật sao!” Khương Vũ kinh ngạc.
Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di là nghệ sĩ ba lê nổi tiếng, từng là bạn học của Bộ Đàn Yên, được xem là những người có thể thay thế bà.
Hơn mười năm qua, họ giành được vô số giải lớn, trở thành nghệ sĩ hàng đầu.
Năm năm trước giải nghệ, họ chuyển sang làm chỉ đạo nghệ thuật, dẫn dắt học sinh dự thi quốc tế và là giáo viên nổi tiếng nhất.
Không ngờ hôm nay họ đến lớp nghệ thuật Linh Tước, và Khương Vũ sẽ biểu diễn trước mặt họ.
Tim cô đập thình thịch, hồi hộp vô cùng.
...
Khương Vũ kết thúc làm nóng, chuẩn bị đầy đủ, đứng sau màn sân khấu, căng thẳng quan sát.
Ở hội trường rộng lớn, hai bạn học lên trước còn chưa múa xong đã bị Tiết Gia Di thẳng tay loại một cách dứt khoát.