Như chưa từng có chuyện xảy ra, Cừu Lệ mặt không đổi sắc quay người bỏ đi.
Khương Vũ chạy theo nhỏ nhẹ hỏi: “Sao cậu lại đánh nhau với cậu ta?”
“Tôi là thằng điên mà.”
Giọng cậu lạnh lùng đáng sợ.
“Tính cách cậu thế này sao được?” Khương Vũ thì thầm: “Nếu không kiềm chế, rồi trường Duật Hi đuổi học cậu thôi. Cậu không muốn thi vào đại học danh tiếng sao?”
“Tôi bị đuổi học thì liên quan gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan?” Khương Vũ không buông tha: “Tôi chẳng phải bạn gái cậu sao?”
Từ “bạn gái” chạm vào nơi mềm nhất trong lòng Cừu Lệ.
Đúng vậy, cô là bạn gái cậu.
Ngoài ra, cậu phải bảo vệ cô.
Cừu Lệ dừng bước, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Trưa nay cậu và Tạ Uyên nói gì ở sân vận động?”
“À... Chỉ là nói chuyện về viện kỹ thuật thôi.”
“Nói dối.” Cừu Lệ không để ý sắc mặt cô, vạch trần: “Nói chuyện kỹ thuật gì mà ông ta lại nổi nóng, nắm cổ tay cậu?”
Khương Vũ khó chịu với giọng điệu chất vấn: “Cậu quản gì nhiều thế, đây là chuyện của tôi.”
Cô không thể giải thích rõ với Tạ Uyên, đương nhiên cũng chẳng thể nói với Cừu Lệ.
Mặt Cừu Lệ tối sầm.
Cậu không hiểu tại sao tự nhiên nổi giận như thế, nhưng khi thấy cô tiếp xúc với người khác, trong lòng cậu bùng lên một thứ khó chịu, đến mức như sắp nổ tung.
Lời nói của nam sinh kia càng chọc tức cậu.
Khương Vũ là màu sắc duy nhất trong thế giới trắng đen của cậu, rực rỡ và tươi đẹp.
Cậu muốn giữ màu sắc đó cho riêng mình, không ai được cướp, cũng không cho phép ai làm dơ bẩn cô, hay làm ô uế sự tốt đẹp trong tâm hồn cậu.