Vì để đến nhanh nhất, cô liền chạy từ tầng 3 lên tầng 15 này, hơi thở dồn dập, cô lo lắng hỏi, “Tình hình bên trong thế nào?”
“Không rõ, Thẩm Nhị vẫn chưa ra” Tạ Lễ hai tay bấu chặt gấu áo, được Thiên Sơ nắm lấy mới từ từ bình tĩnh lại.
Thẩm Mặc Ninh lo tới nghiến răng, cô không đi đi lại lại tới chóng mặt như bọn họ, nhưng ánh mắt cô đủ khiến họ phải nuốt nước bọt trong khó khăn rồi.
May rằng Thẩm Nhị đi ra rất đúng lúc
“Lão đại, tôi chắc chắn rằng đã kiểm tra nhiều lần rất kĩ, và máy móc cũng không có vẫn đề...”
“Bớt dài dòng” Thẩm Mặc Ninh lạnh lẽo nói, thừa lời, Tạ Phong giống như em trai nhỏ của bọn họ, Thẩm Nhị mà dám làm gì sai, cả đám vào xé cũng không còn đường sống.
Thẩm Nhị thở dài lắc đầu “Hoàn toàn không kiểm tra được gì, tôi đoán có lẽ do cơ thể đau nhức khiến nó cảm giác phần n.g.ự.c cũng đau.”
“Nhưng nó kêu đau rất thống khổ, còn đau tới chảy nước mắt, sao có thể chỉ là...” Tạ Lễ đang nói thì bị Thiên Sơ cản lại, cô gợi ý “Mặc Mặc, có khi nào Tiểu Phong vì tỉnh lại không thấy em, tưởng em ghét bỏ nó vướng chân em không? Dù sao trước nay em đều thể hiện rằng không thích em ấy”
Thẩm Mặc Ninh khẽ trầm mặc “....”
“.....Lão đại, A Tạ vừa mới tỉnh, cô có muốn vào xem không?” Thẩm Nhị dò hỏi
Cô hơi siết nhẹ tay, cuối cùng gật đầu.
Tạ Lễ lúc này mới nhỏ giọng ghé sát mang tai cô vợ, “Anh thấy giả sử của em rất có thể xảy ra”
Dù sao anh cũng đã nhìn người em trai này theo đuổi lão đại 15 năm nay, tâm trạng của nó, anh có thể hiểu, những lời vợ anh nói, đều có thể là suy nghĩ hiện giờ của nó.
“Nó mới kêu đau một trận, quằn quại một hồi dẫn đến mấy chỗ bị thương càng nặng thêm”
Thẩm Mặc Ninh ra hiệu, Thẩm Nhất cúi đầu, lùi lại, đóng cửa phòng.
Tạ Phong mới tỉnh, cả người mệt mỏi, hắn hơi đảo mắt, muốn xác định xem ai vừa vào, nhưng tầm mắt không tới, hắn nản chí bỏ cuộc.
Dẫu sao cũng không phải người hắn muốn.
“....” Thẩm Mặc Ninh nhìn ra sự thất vọng ấy, cô tiến lại, kéo ghế ngồi xuống, dừng lát, cô nhàn nhạt “La Minh gọi em, nói anh kêu đau ngực”
Tạ Phong giật mình, giọng nói này hắn sao nhận nhầm được, là cô, cô đã đến. Nhưng sự vui mừng chỉ đến trong giây lát, phải rồi, vì hắn là em trai của La Minh, cô không thể không đến.
Nhưng điều ngạc nhiên là, cô để tay lên mặt hắn, “Ông ta khiến người em yêu phải chịu đau đớn, nghĩ đến điều đó, em không thể vui được”
Tạ Phong trong lòng hỗn độn cảm xúc, có vui, lại có hụt hẫng, hắn nghĩ cô nói đến Thẩm Thành, không hề tự liên tưởng điều gì đến bản thân.
Có lẽ vì đã phải chịu quá nhiều tổn thương trong tình cảm này, khiến hắn không còn tin bản thân có ngày sẽ được đáp lại nữa.
Thẩm Mặc Ninh lại chính là đầu gỗ, cô có thể đã xác nhận được tâm ý của mình ở đâu, nhưng lại không biết bày tỏ như thế nào, cũng không dám nói thẳng lòng mình, bèn nói lệch sang hướng khác, mong người đối diện hiểu ý, nhưng lại thành phản tác dụng.
Cô không biết hắn đang nghĩ gì, tưởng hắn cũng hiểu rồi, Thẩm Mặc Ninh đứng dậy, “Thẩm Nhất về rồi, có muốn gặp hắn không?”
Tạ Phong tưởng cô không muốn chạm vào hắn quá lâu, lồng n.g.ự.c lại đau nhói
Thôi vậy, có những chuyện...không thể quá cưỡng cầu
Mặc dù hắn rất rất muốn ở cùng cô nhiều thêm chút, lại sợ người khó chịu, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bản thân thôi.
Hắn nhìn về hướng cửa sổ, đồng ý bằng cách gập gập cổ tay mấy lần.
Nghe tiếng cửa ‘cạch’ một cái, hắn cười khổ
Sao bảo mắt không thấy tâm không phiền?
Nhưng lòng hắn lại chua xót tới vậy?
Tự nhiên hắn nghĩ đến câu nói đã đọc được ở đâu đó
Người đơn phương yêu kẻ vô tình, kẻ lụy tình lại yêu người vô tâm