Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 29: Bát trường sinh – Phần 8



Khương Thanh Tố cứu được bà chủ khách điếm Trường Phong một mạng, nhưng rõ ràng đối phương không hề hay biết, bởi vậy chẳng những không có ý cảm kích, trái lại còn thấy nàng vướng víu chướng mắt. Bà ta hất khăn tay, bĩu môi một tiếng rồi xoay người bước thẳng ra hậu viện.

Lúc này, sắc mặt Thẩm Trường Thích và Chung Lưu chẳng khác gì nhau, chỉ là cằm của Chung Lưu không dài bằng Thẩm Trường Thích. Nhìn thấy cằm của Thẩm Trường Thích như sắp rớt xuống đất, hắn liền giơ tay vỗ một cái: “Thẩm ca! Dọa người ta rồi, thu lại đi!”

Thẩm Trường Thích thu cằm lại, Khương Thanh Tố tay vịn cầu thang, những ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mặt gỗ, hơi nghiêng đầu liếc về phía Đơn Tà.

Đơn Tà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Thanh Tố, sắc mặt không đổi, cụp mắt rồi quay lưng, không đi về hướng hậu viện mà trực tiếp lên lầu. Khương Thanh Tố cũng bước theo. Đợi hai người họ rời đi, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu mới dám thì thầm to nhỏ.

Thẩm Trường Thích: “Thế này là sao? Ta còn chưa viết xong truyện, bọn họ đã muốn thật tình rồi sao?”

Chung Lưu: “Sợ chết khiếp, hai chữ ‘Phu quân’ sao lại có thể được Bạch đại nhân gọi ra nhẹ nhàng uyển chuyển đến vậy?”

Thẩm Trường Thích hít một hơi: “Chẳng lẽ sau lưng ta, bọn họ đã có mối quan hệ không thể nói với quỷ rồi?”

Chung Lưu chớp mắt: “Ơ? Đợi chút, Thẩm ca, vừa nãy huynh nói chuyện gì cơ?”

Khương Thanh Tố theo sau Đơn Tà một bước bước vào phòng, Đơn Tà ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nàng thì ngồi bên bàn. Trời đã về chiều, lão Trương đẩy xe bánh nướng đã rời khỏi khách điếm Trường Phong. Tuy mặt trời đã lặn, nhưng chính là lúc đèn hoa rực rỡ lên, phố huyện Địch vẫn nhộn nhịp như thường, một con phố trải dài đèn lồng đỏ chót, người qua lại như mắc cửi.





Khương Thanh Tố hỏi: “Đơn đại nhân sao lại có liên can đến bà chủ khách điếm Trường Phong vậy?”

Đơn Tà phe phẩy quạt, không trả lời nàng, chỉ hỏi lại: “Hôm nay tra được gì rồi?”

Khương Thanh Tố “ồ” một tiếng: “Sắp rồi.”

Khóe môi Đơn Tà khẽ nhếch, “sắp rồi”, tức là chưa có gì cả.

Khương Thanh Tố thấy nụ cười kia liền đưa tay gãi mũi, trước mặt người này, xem ra nàng chẳng giấu được gì, rõ ràng đã bị nhìn thấu là hôm nay không thu hoạch được gì.

Khương Thanh Tố hỏi hắn: “Bát Trường Sinh của Đơn đại nhân từ đâu mà có? Ta thấy cái bát này cổ quái vô cùng, không giống vật tầm thường, năng lực cũng chẳng phải là điều mà quỷ sai của Âm ty có thể có được, chẳng lẽ là được cao nhân nào đó tặng cho đại nhân sao?”

Đừng nói là quỷ sai Âm ty, dù có là Diêm Vương cũng không có quyền thay đổi vận mệnh người khác. Ấy vậy mà cái bát này chẳng những có thể thay đổi, lại còn thay đổi một cách đường hoàng không chịu sự ràng buộc nào.

Đơn Tà hỏi nàng: “Việc này liên quan đến vụ án sao?”

“Há lại không?” Khương Thanh Tố mỉm cười, nói mà mặt mũi tỉnh bơ, không biết ngượng là gì, “Nếu ta không biết nguồn gốc Bát Trường Sinh, sao có thể giải quyết những chuyện liên quan đến nó?”

Đơn Tà nhìn nụ cười kia của Khương Thanh Tố, đáp: “Là vật của ta.”

Khương Thanh Tố hơi nhướng mày: “Đơn đại nhân rốt cuộc thân phận là gì? Sao ta cảm thấy… ngài dường như còn hơn cả Diêm Vương…”

Chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng của Thẩm Trường Thích vọng lên từ dưới lầu. Hắn cùng Chung Lưu đứng ở bên ngoài, từ dưới trông thấy tay áo Đơn Tà thò ra ngoài cửa sổ, liền giơ tay vẫy: “Vô… Ngô đại nhân, phu nhân! Xuống đây xem pháo hoa nè!”

Đơn Tà dời mắt nhìn xuống, Khương Thanh Tố nghe tiếng cũng bước đến bên cửa sổ. Căn phòng có nhiều cửa sổ, nàng đẩy cánh bên phải ra, hơi thò đầu ra ngoài, liền thấy Thẩm Trường Thích đang cầm một đống đồ ăn không biết mua từ đâu về, còn Chung Lưu thì đứng bên cạnh trêu chọc hắn.

“Xem pháo hoa gì?” Khương Thanh Tố hỏi.

Thẩm Trường Thích chỉ về phía đám đông đang đổ tới một nơi: “Bên đó! Hôm nay huyện Địch Thủy mời Thổ Địa thần, có pháo hoa xem, mọi người kéo nhau đến xem náo nhiệt!”

“Vậy các ngươi đi đi, sao phải kéo cả ta?” Khương Thanh Tố chống cằm, khẽ liếc mắt về phía Đơn Tà, khóe môi cong lên, hai người tự nhiên mà quên mất cuộc đối thoại vừa rồi. Nàng nửa híp mắt, giọng điệu có phần trêu ghẹo lười biếng: “Vả lại, ‘Ngô đại nhân’ của các ngươi không thích náo nhiệt đâu.”

Ba chữ “Ngô đại nhân” bị nàng cố tình nhấn mạnh. Đơn Tà cúi đầu bật cười khẽ, phe phẩy quạt rồi đứng dậy bước ra cửa: “Đi thôi.”

Khương Thanh Tố sững người, đóng cửa sổ lại hỏi: “Ngài thật định đi xem pháo hoa sao?”

“Còn có việc cần điều tra.” Đơn Tà đáp. Khương Thanh Tố đi theo, trong lòng cảm thấy Đơn Tà chắc hẳn đang lén làm gì đó nàng không biết, mấy năm qua chung đụng cũng đủ để nàng rút ra kinh nghiệm.

Việc thỉnh thần như vậy ở Đại Chiêu quốc chẳng phải điều gì lạ lùng. Nhiều nơi vẫn lập miếu Thổ Địa, nơi nhỏ thì một miếu, nơi lớn thì ba bốn miếu đều có. Mỗi khi xây xong miếu Thổ Địa đều phải gõ chiêng gõ trống, rước thần linh vào miếu để phù hộ cho vùng đất ấy.

Bốn người Khương Thanh Tố theo dòng người đi ở cuối đoàn, phía trước có người ăn mặc lòe loẹt đi hai hàng, ở giữa là tượng Thổ Địa được khiêng trên vai bởi bốn người, nhìn nặng nề, vóc dáng lớn, ngũ quan sinh động như thật.

Dân huyện Địch Thủy có người quỳ lạy, có người thì thầm kể về nguồn gốc Thổ Địa thần.

Khương Thanh Tố hỏi Chung Lưu: “Một nơi nhỏ thế này, sao lại thỉnh tượng Thổ Địa to đến vậy?”

Thông thường tượng cao bằng người thật chỉ được xây ở thành trì phồn thịnh. Dù huyện Địch Thủy vật tư dồi dào nhưng dân cư thưa thớt, diện tích không lớn, cổng huyện đã có một miếu Thổ Địa cao nửa người, không lý gì lại thỉnh thêm một tượng lớn như thế.

Tượng càng lớn, miếu càng cao, chi phí càng nhiều. Nếu sau này hương khói không vượng, sẽ hoàn toàn lỗ vốn. Huống chi còn có thuyết rằng, nơi nhỏ không giữ nổi thần lớn, không cần thiết thì mời cũng vô ích.

Chung Lưu đáp: “Là bà chủ khách điếm Trường Phong thuê người làm đấy. Xây miếu là tiền của bà ta, Thổ Địa cũng do bà ta mời. Đám người này chỉ góp phần náo nhiệt, giúp khiêng, rồi lát nữa còn được ăn mấy bữa ở khách điếm.”

Khương Thanh Tố nghe xong liền nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, nửa khép mắt nói: “Khách điếm Trường Phong mỗi năm lời lãi ra sao? Xây miếu thỉnh thần một tay bà ta lo liệu, e là bao năm tích góp đều dồn cả vào đó?”

“Bà ta vốn là người hay làm việc thiện, không thì sao lại để lão Trương bán hàng trước cửa nhà?” Chung Lưu buột miệng nói, rồi mọi người liền nghe thấy tiếng pháo hoa xé gió lao lên trời, Chung Lưu bị thu hút lập tức kéo Thẩm Trường Thích chạy lên phía trước.

Thẩm Trường Thích xuống nhân gian chỉ toàn nghĩ chuyện ăn uống, bị Chung Lưu kéo đi suýt nữa nghẹn chết, lập tức đuổi theo đòi đánh: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm thế hả?!”

Khương Thanh Tố nhìn một con quỷ hơn bốn trăm tuổi với một người hơn hai trăm tuổi mà như trẻ con mới mười tuổi chạy nhảy giữa đám đông, không nhịn được bật cười khẽ. Nàng dùng khuỷu tay hích nhẹ vào cánh tay Đơn Tà đứng bên cạnh, hỏi nhỏ: “Này, có phải ngài thấy khách điếm Trường Phong khả nghi, nên mới không trở về Thập Phương điện?”

Đơn Tà liếc nhìn khuỷu tay Khương Thanh Tố đang huých vào tay mình, lạnh nhạt nói: “Bạch đại nhân, xin giữ thân phận.”

“Vâng, Đơn đại nhân.” Khương Thanh Tố bất đắc dĩ gật đầu, tiện chân bước ngang sang vài tấc để khỏi chạm vào hắn nữa.

“Khách điếm Trường Phong nằm về hướng đông, cửa chính hướng dương, bố trí cửa sổ và bàn ghế đều hợp phong thủy, vốn là cát địa. Thế mà lại bị âm khí bao phủ, oán khí không tan, đặc biệt là hậu viện của khách điếm, có phù chú khóa cửa, không phải để trấn quỷ, mà là tụ âm, rất kỳ lạ.” Đơn Tà nói, rồi hơi nghiêng đầu về phía bức tượng Thổ Địa đang được người ta khiêng trên vai: “Làm gì có chuyện thỉnh thần vào ban đêm, ta nghĩ thứ mà bọn họ vác trên vai không phải là thần, mà là một cái xác chết.”

Khương Thanh Tố nghe xong lạnh cả sống lưng, lập tức quay đầu nhìn lại mà chẳng thấy gì, thầm nghĩ bản thân là người của Âm ty, còn sợ gì quỷ chứ?

Nghĩ vậy nàng liền lùi lại vài tấc vừa né tránh, lại dịch sát đến gần Đơn Tà, chau mày hỏi: “Ngài nghĩ khách điếm Trường Phong có liên quan đến Bát Trường Sinh?”

“Không thể loại trừ khả năng ấy.” Đơn Tà đáp, “Ba ngày hẹn của ngươi, chỉ cần đưa Bát Trường Sinh về là xong. Kẻ nên chết thì chết, người nên sống thì sống, còn những điều quái dị trong khách điếm Trường Phong, ta lại rất muốn điều tra một phen.”

Pháo hoa liên tiếp nở rộ trên không trung, tiếng nổ vang rền như pháo, những tia lửa sáng loáng rơi xuống. Nhiều người đang xem náo nhiệt cũng dừng bước, không tiếp tục đi theo tượng thần vào miếu nữa, phần lớn ở lại ngẩng đầu ngắm pháo hoa.

Khương Thanh Tố cũng không tiếp tục đi, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu e rằng đã chen đến hàng đầu. Đơn Tà tay cầm quạt, một tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ nhưng lại chẳng có chút hứng thú.

“Đơn đại nhân, pháo hoa đẹp không?” Khương Thanh Tố hỏi.

Đơn Tà đáp: “Pháo hoa với tia lửa khác gì nhau?”

Khương Thanh Tố: “…”

Thôi vậy, trong mắt người này e là chẳng có gì gọi là mỹ lệ. Có lẽ… hắn nói chưa từng sống qua. Một kẻ từ khi sinh ra đã là quỷ, chưa từng nếm trải ngọt bùi cay đắng, sao có thể cảm thụ được cái gọi là đẹp xấu, cũng là điều dễ hiểu.

“Chi Hiếu ca ca! Mau nhìn kìa! Đẹp quá!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Khương Thanh Tố quay đầu nhìn về phía bên phải, quả nhiên thấy Trần Cẩm Sơ đang đứng bên cạnh Trương Chi Hiếu, tung tăng nhảy nhót chỉ tay lên trời.

Trương Chi Hiếu thấy Trần Cẩm Sơ cười vui vẻ, tâm tình cũng tốt theo, khóe môi mang ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu sâu lắng nhìn nàng.

Khương Thanh Tố nhìn thấy khuôn mặt Trương Chi Hiếu, chợt ngây người, không hiểu sao lại nhớ đến ngày xưa, nàng cũng từng thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt một người nào đó — gần như là yêu rồi, chỉ là… vẫn thiếu một chút gì đó.

Thiếu cái gì?

Tựa như là… chân thành.

Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức trực diện, lại thêm khoảng cách không xa, Trương Chi Hiếu lập tức cảm nhận được ánh nhìn ấy, quay mặt về phía nàng. Khương Thanh Tố tim đập thình thịch, ngay lập tức một chiếc quạt giấy trắng mở ra trước mặt, che khuất ánh mắt kia.

Khương Thanh Tố ngẩn ngơ nhìn tấm giấy trắng trên quạt, Đơn Tà khẽ nghiêng người đổi góc độ, hoàn toàn che khuất nàng, giọng trầm thấp: “Thấy rồi à?”

Khương Thanh Tố chớp mắt, đột ngột ngẩng đầu nhìn Đơn Tà: “Ngài cũng thấy rồi sao?”

Thấy rõ gương mặt Trương Chi Hiếu — khi nhìn Trần Cẩm Sơ thì dịu dàng thuần lương, sâu tình lễ độ; nhưng khi hướng ánh mắt về phía nàng, trong khoảnh khắc ấy như biến thành một khuôn mặt tà quỷ ghê rợn, sắc mặt không phải là ánh sáng ngũ sắc của pháo hoa, mà là trắng đen đối lập, âm khí đầy rẫy.

Một đứa trẻ nghịch ngợm chạy chơi va phải chân Khương Thanh Tố, khiến nàng ngã vào lòng Đơn Tà. Nàng chợt tỉnh khỏi cảm giác rợn người khi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm kia, quay đầu nhìn đứa trẻ — trên mặt nó cũng đeo một chiếc mặt nạ quỷ mặt xanh nanh vàng, nhưng lại ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Thưa phu nhân, xin lỗi đã đụng vào người.”

Khương Thanh Tố lắc đầu. Đứa trẻ đi rồi, nàng khẽ khàng, khàn giọng hỏi: “Vừa rồi ta thấy… đó là gì?”

Chẳng lẽ là ảo giác?

Đơn Tà đáp: “Là chân tâm.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com