Bùn nhão ở phần khe hở dưới đáy ao hoàn toàn không ảnh hưởng đến Kim Giáp. Hai chân gã đạp lên mặt bùn, tạo thành những đợt gợn sóng, nhưng chẳng có chút nước bùn nào văng lên cả.
“Gầm…” “Đùng…”
Có một bóng trắng dài hẹp, nhìn qua to như cái bồn nước lớn, nhưng phần bị lộ ra khỏi ánh sáng thì chỉ dài chừng năm sáu trượng. Hơn nữa, bóng trắng kia còn điên cuồng vũ động, lộ ra có chút hỗn loạn.
“Rống….”
Kim Giáp hét lớn một tiếng, hai tay hướng về phía trước khi bóng trắng đánh về phía gã.
“Bịch…”
“Đùng…”
Trùng kích từ lần tiếp xúc này khiến cho một mảng lớn bùn và nước ao ở chung quanh văng lên, tạo thành một cơn mưa lớn từ nước bùn.
“Tí tách tí tách…” Nước bùn văng tung tóe khắp nơi. Ngoại trừ nơi Kế Duyên đang đứng, những nơi khác đều phủ đầy bùn nhão.
“Phù phù phù….”
"Rầm rầm... Rầm rầm..."
Kim Giáp dùng cả hai tay túm lấy đầu một vật thể có hình dạng con rắn khổng lồ, để cho đối phương tùy ý vặn vẹo không ngừng. Cùng lúc đó, bản thân Kim Giáp cũng rút lui từng bước một, không phải do gã bị đẩy lùi mà là đang chủ động kéo con quái vật trong tay đi theo.
"Hí...iiiiii... Rống..."
"Phanh... Phanh... Phanh..."
Động quật dưới ao nước giống như bị tấn công liên tục. Bùn nhão bị văng đi, làm lộ ra nền đá và ở trên đó cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều vết nứt.
"Phanh phanh phanh..." "Ầm..."
Vèo vèo vèo...
Vô số tảng đá lớn nhỏ bắn lên rồi văng ra khỏi ao.
“Bịch bịch bịch bịch…”
Những tảng đá lớn nện vào các kiến trúc xung quanh, khiến cho những tòa nhà ở cách đó không xa bị nứt vỡ và thậm chí là bị phá hủy. Nhưng những tổn hại này lại được khôi phục trong thời gian rất ngắn. Ở chung quanh, không hề có người dân đi đường nào kêu lên sợ hãi cả.
“Rống…”
Kim Giáp lại hét lên, hai chân hơi cong ở phần đầu gối, rồi đột nhiên bắn ngược về phía sau.
Ù ù ù ù ầm...
“Ầm…”
Một vũng nước lớn trộn lẫn bùn đất nổ tung. Một con quái xà mảnh khảnh dài hơn ba mươi trượng bị Kim Giáp siết lấy, giữ chặt đầu rồi kéo ra ngoài.
"Rống..."
Toàn thân con quái xà này có màu trắng và rất dài nhỏ, ngay cả hai mắt cũng màu trắng, duy chỉ có phần lưỡi rắn có màu đen. Nó giống như một con lươn bị ngư dân kéo ra khỏi ổ. Giờ phút này, quái xà đang vặn vẹo điên cuồng. Ở khoảnh khắc tiếp theo, nó trực tiếp biến thành dư ảnh màu trắng quấn quanh Kim Giáp.
"Lạc lạp lạp lạp... Lạc lạp lạp..."
Thanh âm cơ bắp siết chặt truyền đến từ con quái xà màu trắng kia. Bây giờ, hoàn toàn không thể nhìn thấy thân thể của Kim Giác được nữa. Tất cả đã bị thân rắn quấn quanh che mất. Nhưng Kế Duyên chẳng thấy lo lắng chút nào. Trình độ này đối với Kim Giáp không tính là gì cả.
Chẳng qua, khi ý niệm này vừa mới sinh ra trong đầu, ở chỗ quái xà màu trắng bốc lên từng đợt khói đen quỷ dị. Loại khói mù này mang đến cảm giác của điềm xấu.
"Xì xì xì... Xì xì xì..."
Một âm thanh ăn mòn của dầu nóng truyền đến, một ánh sáng màu hồng nhạt cũng tỏa ra từ đỉnh của con quái xà màu trắng.
"Lạc lạp lạp... Lạc lạp lạp..."
Nơi con quái xà màu trắng quấn lấy càng ngày càng phồng lên. Kim quang bắn ra từ những khe hở trên cơ thể con rắn, và Kim Giáp đang khôi phục lại hình dạng nguyên bản của một Hoàng Cân lực sĩ.
"Haaaaa..., nghiệp chướng!"
"Phanh..." "Phanh..."
Hai cánh tay phủ áo giáp vàng duỗi ra. Một cánh tay nắm lấy đầu rắn, cánh tay còn lại cầm vào phần bảy tấc.
Hai cánh tay Kim Giáp mở ra, lôi quang rộ lên. Khi khí lực của Kim Giáp càng lúc càng lớn, con quái xà màu trắng không những không còn quấn quanh Kim Giáp được nữa, mà phần thân trên của nó còn bị kéo thẳng, như thể một sợi dây thừng trắng sắp bị xé toạc.
"Hí...iiiiii... Rống..."
Quái xà màu trắng phát ra tiếng gào thét thống khổ. Cái đuôi của nó vùng vẫy điên cuồng, đập vào trong ao và va vào trên người Kim Giáp. Bùn trong ao nước bắn tung tóe, đá vỡ vụn, nhưng Kim Giáp không hề nhúc nhích.
"Phanh phanh phanh phanh... Oanh... Oanh..."
Vốn dĩ Kim Giáp có thể trực tiếp xé rách con quái xà màu trắng này, nhưng mệnh lệnh của Kế Duyên là bắt được nó, cho nên lúc này, toàn thân gã thoáng giãy giụa.
"Phanh..." một tiếng, thân thể của quái xà vốn đã bị chế trụ chỗ hiểm thì giờ cũng bị đánh đến mức phải buông ra. Nó không thể trói Kim Giáp lại nữa. Mà Kim Giáp nắm lấy quái xà giống như hai tay bắt được một cây trường tiên.
“Phù…”
Bóng trắng dài ba mươi trượng xé rách không trung, bị vung thành một đường thẳng, mang theo tiếng rít gào, hơn nữa còn bị đập xuống mặt đất.
"Oanh..."
Dù lúc này đã có các chữ nhỏ bày trận và phương hướng mà Kim Giáp vung cái bóng trắng cũng đang thuận theo con đường đi và con hẻm nhỏ này, cũng chẳng hề đánh lên bất kỳ gian nhà nào, nhưng hình bóng của con quái xà vẫn đập trúng xuống đất, dẫn tới gạch đá văng khắp nơi, phòng ốc cũng sụp đổ theo.
Ù ù ù ù...
Mặt đất khẽ chấn động, nhưng ngay sau đó Kim Giáp dùng tay vận lực, lại một lần nữa đánh tới quái xà.
"Hô..." "Oanh..."
"Hô..." "Oanh..."
"Hô..." "Oanh..."
…
Sau hơn bốn mươi đường quyền liên tiếp, đường phố xung quanh hết hư hại, sụp đổ rồi lại khôi phục, khôi phục xong lại sụp đổ. Cuối cùng, quái xà màu trắng trực tiếp bị nện đến mức khảm vào phiến đá, sâu đến ba thước dưới mặt đất. Nó bị tê liệt, nằm bất động tại chỗ.
Giờ phút này, Kim Giáp đã khôi phục lại bộ dáng một thân mặc áo giáp vàng. Gã giống như Thần Tướng vừa đến thế gian, dùng ánh mắt “miệt thị” nhìn đầu rắn mềm oặt trong tay. Gã ném con quái xà trên mặt đất, đồng thời một cước dẫm lên, sau đó nghiêng người hướng về phía Kế Duyên rồi khom người hành lễ.
“Tôn thượng, đã bắt được nghiệt súc này!”
Hồ Lý và Đại Hắc đã sớm trốn vào một căn phòng ở phía sau, cách xa cái ao nước. Cho tới lúc này, cả hai mới do dự bước ra vài bước, nhưng vẫn chưa dám đi lại gần.
Kế Duyên hơi khẽ cau mày, nhìn về con quái xà màu trắng tê liệt trên mặt đất. Lúc đầu nhìn thấy con bạch xà này, hắn nghĩ đầu tiên đến Bạch Tố Trinh. Nhưng con rắn này thật sự kỳ quái. Hai mắt giống như mù, ánh mắt cực kỳ đục ngầu, lưỡi rắn màu đen và loại khói mù tràn ngập độc tố này cũng vô cùng quỷ dị, thật sự không thể liên tưởng đến chút cảm giác lãng mạn nào.
Khi Kế Duyên vừa nhìn thấy cái bóng trắng, hắn lập tức có một cảm giác là chuyện này liên quan đến sự tình năm đó. Hắn cho rằng cái chết của Thành Hoàng của Lộc Bình thành có quan hệ rất lớn đến con quáí xà này. Nhưng vào lúc này, hắn cũng không xác định được.
Tuy rằng quái xà này rất khó đối phó nhưng dường như nó chỉ chiến đấu theo bản năng, thậm chí còn có chút rối loạn, căn bản không phải kiểu dùng lý trí để đánh nhau. Phương thức tấn công này chắc chắn không chịu nổi một kích của Kim Giáp. Có lẽ nó có thể tạo thành chút phiền toái cho Thành Hoàng, nhưng cũng không đến mức có thể giết chết được một vị Thành Hoàng.
“Chẳng lẽ không phải do nó hại chết Thành Hoàng của Lộc Bình thành? Nó cũng không có khả năng này…”
“Có lẽ nó có đấy…”
Thanh âm khàn khàn vừa xuất hiện, Kế Duyên liền cúi đầu nhìn tay áo của mình, hơn nữa còn lấy họa quyển Giải Trĩ ra.
“Ngươi biết cái gì sao? Hay là ngươi nhận ra con yêu xà này?”
Họa quyển mở ra. Giải Trĩ ở trên đó vẫn duy trì trạng thái bất động, chỉ có đôi mắt khẽ chớp, cái miệng chuyển động phát ra tiếng cười nói khàn khàn.
“Xà? Không, đây không phải là xà… Chẳng qua quả thực hiếm thấy. Đây là Cầu Sỉ, thuộc về Long tộc. Lúc này, thần trí của nó vốn không rõ ràng. Dù vậy, nếu Thành Hoàng không cẩn thận bị nó cắn thì cũng sẽ chết sớm thôi!”
“Đây là Cầu Sỉ ư?”
Kế Duyên chau mày, nhìn Cầu Sỉ y hệt một con rắn nằm như chết dưới chân Kim Giáp cách đó không xa. Thực ra, Kế Duyên đã từng nghe nói qua về loài quái vật này, nhưng cũng chỉ là nghe tên trong truyền thuyết.
“Giải Trĩ, ngươi cảm thấy Cầu Sỉ đều là loài có thần trí sao?”
“Kế Duyên nhà ngươi cũng không rõ à? Ha ha ha… Bổn đại gia không biết có phải tất cả Cầu Sỉ đều có thần trí hay không, nhưng ít nhất con này đang không tỉnh táo.”
"Ừ, ta nhìn ra được."
Nói đến đây, ý niệm trong đầu Kế Duyên khẽ động. Nước ao đang bị tách làm hai lập tức chậm rãi chảy ngược về trung tâm. Toàn bộ ao nước một lần nữa khôi phục hình dáng ao nước xanh biếc, sóng nước dập dềnh.
“Kế Duyên, ngươi muốn xử trí con Cầu Sỉ này như thế nào?”
Thanh âm của Giải Trĩ vẫn khàn khàn, không có chút phập phồng như trước. Nhưng thính giác của Kế Duyên cũng cực kỳ khoa trương, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được Giải Trĩ hình như hơi có chút kích động.
"Còn chưa nghĩ ra, ngươi có cao kiến gì không?"
“Vậy chi bằng ngươi để ta ăn đi! Để ta ăn nó luôn, hoặc một phần thôi, ví dụ như cái đầu chẳng hạn?”
Hoa văn trên họa quyển Giải Trĩ trở nên sinh động hơn. Toàn bộ Giải Trĩ mơ hồ có khói đen bốc lên, cuộn tới cuộn lui trong họa quyển. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào con Cầu Sỉ kia.
Lông mày Kế Duyên nhảy dựng, quay đầu nhìn lại họa quyển lần nữa.
“Thiếu một cái đầu hay bị ngươi ăn thịt thì làm sao mà nó sống được?”
“Ờ.. Có đạo lý. Có lẽ không sống được đâu. Vậy thì đừng lãng phí nữa, cứ cho ta ăn hết đi!”
Khóe miệng Kế Duyên khẽ giật một cái.
“Ta thực sự hoài nghi ngươi có phải Thao Thiết hay không nữa…”
Nói xong, Kế Duyên trực tiếp cuộn họa quyển lại, nhưng thanh âm của Giải Trĩ vẫn không ngừng truyền tới.
"Kế Duyên, Kế Duyên, chúng ta thương lượng, thương lượng một chút đi, phần tim gan, tim gan cũng được, à không, cái đuôi cũng được… Kế Duyên à, ta chỉ ăn cái đuôi…”
Khi Kế Duyên cất họa quyển trong tay áo, lại còn phong bế càn khôn, thanh âm của Giải Trĩ cũng im bặt. Hắn lại nhìn về phía Kim Giáp. Cầu Sỉ vẫn mềm oặt vô lực bị gã giẫm dưới chân.
“Cứ để thẳng vào trong tay áo có lẽ không ổn…”
Kế Duyên vuốt cằm, nhìn về phía tay áo mình. Hắn và Giải Trĩ đã quen thuộc với nhau hơn trước rất nhiều. Hắn cũng biết Giải Trĩ không hề bình thường chút nào dù nó được vẽ ra mà thôi. Nhưng nếu bây giờ hắn cứ trực tiếp đưa Cầu Sỉ vào trong tay áo thì không biết có an toàn hay không nữa.
Nghĩ tới đây, Kế Duyên dứt khoát lấy giấy bút ra, đặt trang giấy lăng không trước mặt. Sau đó hắn cầm bút lông sói, dính chút nước từ dưới ao xanh biếc kia, rồi dùng những thứ này vẽ tranh lên trang giấy.
Khi đầu bút vẽ trên giấy, nước cũng chảy trên trang giấy, hơn nữa còn kéo dài ra bốn phương tám hướng. Tốc độ vẽ nhanh hơn nhiều so với cách vẽ thông thường. Không bao lâu sau, một bức tranh vẽ hình ảnh ao nước xanh lục bích hoàn thành dưới ngòi bút của Kế Duyên.
“Tuy có chút tiểu xảo nhưng vẫn phải tự khen một câu. Kỹ thuật vẽ tranh của Kế mỗ quả thực không tồi. Các ngươi thấy sao?”
Kế Duyên bày bước tranh cho hạc giấy nhỏ, Đại Hắc và Hồ Lý xem. Trong khi Đại Hắc và Hồ Lý trợn mắt há mồm thì đương nhiên cũng chỉ có mình con hạc giấy nhỏ phụ họa một câu, lại còn vỗ cánh phành phạch.
"Ríu rít ~ "
Kế Duyên mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ ném bức tranh về phía trước. Lúc này, Kim Giáp ở đằng kia cũng buông chân ra, lui về phía bên cạnh hai bước. Đột nhiên, Cầu Sỉ trên mặt đất bị bức tranh bắt lấy, thân thể tê liệt chậm rãi bay lên theo cơn gió lốc, rồi biến mất trong cuộn tranh.
"Phù phù ~~ "
Ao nước trong bức tranh văng lên một mảng bọt nước lớn. Cầu Sỉ đã tiến vào trong ao nước đó.
“Nếu thần trí của nó đang hỗn loạn thì có lẽ nó sẽ nghĩ rằng mình còn đang ở trong ao nước!”
Kế Duyên thoáng thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hồ Lý và Đại Hắc phía sau. Hai tên này thuộc hai loài khác nhau nhưng dáng vẻ lại vô cùng thân mật.