Tôi thường gặp anh ở thư viện, dường như cả hai đều có thói quen đến đọc sách vào một giờ cố định. Gặp mặt, chào hỏi vài câu, thỉnh thoảng tán gẫu dăm ba chuyện, rồi ai nấy lại lặng lẽ tìm chỗ ngồi. Đôi khi tôi đến muộn, còn thấy anh giữ chỗ sẵn cho mình, mỉm cười vẫy tay với tôi.
Cho đến một lần, đang đọc sách thì tôi cảm thấy bụng dưới nóng ran, biết là đến kỳ nguyệt san, liền đứng dậy định đi vệ sinh.
Trương Chí Viễn gọi tôi lại.
Hôm đó tôi mặc một chiếc váy trắng, anh cởi áo khoác ngoài, tiến đến khoác lên người tôi, ánh mắt cong cong ý cười:
"Hình như váy em bị bẩn rồi, về ký túc xá thay đồ trước đi."
Giọng anh trầm thấp, chiếc áo khoác mang theo mùi hương đặc trưng của anh, rất sạch sẽ, lại dễ chịu vô cùng. Mặt tôi hơi ửng đỏ, khẽ nói lời cảm ơn.
Lúc tôi về đến ký túc xá, vừa thay xong quần áo thì thấy Tôn Phàm cùng phòng đẩy cửa bước vào, giọng nói oang oang đưa cho tôi một túi đồ.
"Này nhé Lâm Vi Vi, khai mau thành thật cho bà đây, yêu đương từ bao giờ thế hả, mà đối tượng lại còn là Trương Tiểu Thảo khoa Lý nữa chứ."
Trương Chí Viễn là phó ban văn nghệ của trường, anh rất nổi tiếng, mà mấy cô nàng phòng tôi thì lại khoái nhất trò đặt biệt danh cho người nổi tiếng. Ví dụ như trưởng ban văn nghệ, một chị học trên khóa, xinh đẹp lại kiêu kỳ, bọn tôi sau lưng toàn gọi chị ấy là Hà Khổng Tước. Còn biệt danh Trương Tiểu Thảo này, một là vì anh ấy là nam thần của khoa, hai là vì khổng tước thích ăn cỏ.
Hà Khổng Tước đang theo đuổi Trương Tiểu Thảo, chuyện này ai ai cũng biết.
Cái túi Tôn Phàm đưa, bên trong là trà gừng đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt. Cô ấy bảo, vừa hay cô ấy về ký túc xá, thấy Trương Tiểu Thảo ở dưới lầu, nhờ cô ấy mang lên cho tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôn Phàm vốn là cái miệng rộng, tôi dặn dò cô ấy: "Cậu đừng có mà ăn nói lung tung đấy nhé, tớ với anh ấy không có gì đâu."
"Xí, có gì thì sao chứ, mặt mũi bà đây có kém gì Hà Khổng Tước đâu, người dòm ngó Lâm Vi Vi này cũng đầy ra đấy, Trương Tiểu Thảo mà cua được cậu thì đúng là trúng số độc đắc ấy chứ."
Anh ấy không theo đuổi tôi, tôi biết.
Có lẽ cũng chính vì vậy, trong lòng tôi lại dấy lên một chút hụt hẫng mơ hồ.
3
Tôi và Trương Chí Viễn chính thức xác lập quan hệ yêu đương vào đêm hội văn nghệ năm thứ hai đại học.
Tôi từ nhỏ đã học nhạc cụ, một bạn học khá thân thiết năn nỉ tôi cùng cô ấy biểu diễn bản "Điệu Valse Xanh" trong đêm hội.
Đêm hội, ánh đèn hội trường rực rỡ, cô ấy đàn piano, tôi kéo violin, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt của cả hội trường.
Sau tiết mục, tôi vào hậu trường thay quần áo, lúc từ phòng thay đồ bước ra, thấy Trương Chí Viễn đang đứng ở góc khuất không xa. Cùng với anh còn có Hà Khổng Tước.
Chị học tỷ xinh đẹp kiêu kỳ, kiễng chân muốn hôn anh, bị anh gạt tay đẩy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khẽ nhíu mày, xoay người bước đi.
Rồi nghe thấy Trương Chí Viễn gọi tôi ở phía sau.
"Lâm Vi, đợi đã."
Giọng anh có chút vội vàng, tôi không dừng bước, ngược lại còn bước nhanh hơn.
Cho đến khi ra khỏi lễ đường lớn, anh đuổi kịp, nắm lấy cánh tay tôi.
"Em đừng hiểu lầm, anh là đứng ở đó đợi em, ai mà biết chị ấy đột nhiên xuất hiện…"
"Hiểu lầm cái gì chứ? Anh đợi tôi làm gì?" Tôi cắt ngang lời anh.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vốn là người tính tình thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc. Trương Chí Viễn có ý với tôi, chuyện này tôi cảm nhận được. Nhưng anh cứ giấu giấu diếm diếm không nói, lại khiến tôi có chút bực bội.
Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt của tôi, anh khựng lại một chút, rồi bật cười, chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Em ghen à?"
"Trương Chí Viễn, anh có ý gì không hả?"
"Có, anh thích em, em biết mà."
"…Anh có nói đâu, làm sao tôi biết được?"
Giọng tôi nhỏ dần, ánh đèn đường nhập nhoạng của trường học, hắt lên gương mặt tôi đang dần nóng ran.
"Xin lỗi, anh vẫn luôn muốn nói, chỉ là lo nghĩ quá nhiều."
"Lo nghĩ cái gì?"
"Em nói xem, hai nhà chúng ta có quan hệ làm ăn với nhau, rất nhiều hạng mục công trình của nhà anh đều do Lâm Thị giao cho, anh sợ anh nói thích em, sẽ bị người ta dị nghị." Anh rất thẳng thắn, đôi mắt sâu thẳm, "Nhưng Lâm Vi, anh thề là anh thật lòng, từ hồi năm nhất gặp em, anh đã quen với việc lặng lẽ dõi theo em, vô số lần muốn nói ra, lại không dám nói, sau này anh cũng nghĩ thông suốt rồi, cơ hội không thể cứ mãi chờ đợi anh, người thích em đâu chỉ có một mình anh, anh rất sợ bỏ lỡ em, nên bất kể người khác nghĩ thế nào, chỉ cần em chắc chắn tấm lòng của anh là được, đúng không?"
Đúng, lúc đó tôi vô cùng chắc chắn, anh ấy là thật lòng.
Trương Chí Viễn thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, cái gì mà hạng mục công trình gia tộc, cái gì mà lợi ích thúc đẩy, tôi không tin những thứ này có thể chi phối tình cảm của một con người.