Pháp danh của tôi là Tịnh Âm, là ni cô ở am Bảo Phật chùa Đạo Thanh.
Chùa Đạo Thanh trên núi Tây Lộc Hải Thành, được xây dựng từ thời Nam Bắc Triều, hơn ngàn năm dâu bể, trải qua mấy lần hưng phế, cuối cùng là do ba tôi dẫn đầu, một đám chú bác có tiền quyên góp trùng tu, xây dựng lại tám điện hai gác.
Ngôi chùa hùng vĩ tráng lệ nhất vùng, rộng hơn một vạn mét vuông, có Đại Hùng Bảo Điện lớn nhất, Phật Các cao nhất, lộng lẫy huy hoàng.
Tôi liền xuất gia ở am Vân Lý trong chùa Đạo Thanh.
Trong am Vân Lý có mấy trăm vị ni cô, hơn chục vị sư thái.
Làm ni cô rất khổ, rất tẻ nhạt.
Bốn giờ sáng thức dậy, tảo khóa, ăn chay, làm Phật sự.
Buổi trưa ăn xong, lại làm Phật sự, chiều khóa.
Không có Phật sự thì xuống ruộng làm việc, quét dọn vệ sinh, niệm kinh, bái Phật, ngồi thiền.
Cứ như vậy trôi qua một năm, tôi rất ngoan, ba tôi rất hài lòng.
Ông đã đến thăm tôi hai lần.
Lần đầu tiên ông nói: "Vi Vi à, ba là vì tốt cho con thôi, trước đây ba đã từng mời thầy chùa đến xem mệnh, con là mệnh Thất Sát, người mang sát khí nặng, khắc song thân, số cô độc, xuất gia đối với con và Lâm gia đều có lợi."
Ồ, mẹ kiếp, hóa ra cái c.h.ế.t của mẹ tôi cũng là do tôi khắc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chắp tay, mặt không chút cảm xúc: "Tội lỗi tội lỗi, bần ni pháp danh Tịnh Âm, thí chủ xin hãy gọi tôi là Tịnh Âm sư phụ."
Cạo đầu tôi, ép tôi mặc áo cà sa, quay đầu lại còn muốn tẩy não tôi.
Lâm Thành cau mày, thở dài rồi rời đi.
Lần thứ hai ông đến, tôi đã ngộ ra, cùng ông ngồi thiền, nói: "Ba, con muốn thi nghiên cứu sinh Học viện Phật giáo Hải Thành, ba giúp con đăng ký sắp xếp đi."
Sau khi Lâm Thành ngạc nhiên, liền vui mừng ra mặt, an ủi vỗ vai tôi.
Sau này tôi lái chiếc Bentley của Lâm Thành đi đi về về giữa chùa Đạo Thanh và Học viện Phật giáo.
Người đi đường nào thấy cũng cảm thán, thời buổi này ni cô cũng lái xe sang rồi…
Lâm Thành cũng từng đưa tiền cho tôi, tôi chắp tay nói: "Không được không được, sư thái Huệ Minh dặn dò chúng con phải thủ thanh quy giới luật, ba mau mang tục vật này đi đi."
…
Năm thứ hai tôi xuất gia, trong khi vừa thi nghiên cứu sinh Phật học, thỉnh thoảng tôi cũng về Lâm gia.
Đương nhiên, thường là do Lâm Thành hết lần này đến lần khác yêu cầu, tôi mới khó từ chối đành miễn cưỡng về một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật nực cười, bây giờ tôi là bộ mặt của ông ta.
Một đứa con gái xuất gia, là niềm kiêu hãnh của ông trùm thương mại sùng đạo Phật này, ông ta lấy đó làm tự hào.
Trong buổi tiệc gia tộc, khách khứa đông đúc, chén tạc chén thù.
Tôi mặc áo cà sa xám đứng bên cạnh ông ta, ánh mắt mọi người nhìn về phía tôi đều thành kính, chắp tay gọi tôi một tiếng Tịnh Âm sư phụ.
Nhưng tôi biết, sự thành kính này thật nực cười, giống như một chiếc áo bào đầy rận.
Em gái tôi Lâm Chi, đi đôi giày cao gót đính đá, mái tóc dài như rong biển xõa tung, khuôn mặt trắng ngần, tươi cười rạng rỡ.
Cô ta khoác tay bạn trai tôi Trương Chí Viễn, vui vẻ thông báo với đám chú bác, họ sắp kết hôn rồi.
Trương Chí Viễn chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng dời mắt đi.
Lâm Chi cười dịu dàng, khóe miệng cong lên, như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Chiếc vòng cổ ngọc trai trắng ngần trên cổ thiên nga, hạt nào hạt nấy tròn trịa, tinh xảo, đẹp đẽ như di vật mẹ tôi để lại cho tôi vậy.
Người xuất gia lục căn thanh tịnh, lúc tôi chuyển đến am Vân Lý, bọn họ có cho tôi mang theo thứ gì đâu.
A di đà Phật, mọi người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi là người xuất gia.
Người xuất gia không nói dối, Lâm gia tin Phật, nhưng lại để một mình tôi khóc, không ổn lắm đâu.
Tôi nói với Lâm Thành: "Thưa ba, Tịnh Âm xin chúc mừng gia đình, cách đây không lâu con nghe sư thái nói, bây giờ có rất nhiều Phật tử chọn kết hôn theo nghi lễ Phật giáo, tân lang tân nương tụng kinh Cát Tường, phương trượng chủ trì ban phúc, còn ban phát Chứng nhận Bồ Đề nữa, hôn lễ của em gái không biết có hứng thú đến Đại Hùng Bảo Điện tụng kinh không ạ? Tiện thể cầu phúc cho Lâm gia luôn."
Lâm Thành vừa nghe, liền hứng thú, hỏi han tỉ mỉ.
Sắc mặt Lâm Chi và mẹ cô ta từ từ biến đổi.
Tôi mặt không chút cảm xúc, giữ vẻ bình hòa của một ni cô.
Đều là rùa đen cả, thì nên cả nhà chỉnh tề, gói ghém kỹ càng quỳ trước mặt hòa thượng nghe kinh.
Chiếc áo bào đầy rận của Lâm gia này, vốn dĩ đã là trò cười, cũng nên giũ giũ một phen rồi.
Khi tôi nghĩ như vậy, khóe miệng bất giác cong lên vài phần chế giễu, rồi liền chạm phải đôi mắt như cười như không kia giữa đám đông.