Trong tòa nhà, tôi ngóng nhìn xa xăm qua ô cửa sổ sát đất, cũng nhìn về phía bầu trời không mấy xanh ngoài kia.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Khi Trương Chí Viễn đến tìm tôi, chúng tôi ngồi trong văn phòng, rất lâu không ai nói gì.
Anh ta nên biết, mọi chuyện đã muộn rồi.
Nhưng anh ta vẫn nói, xin lỗi, Vi Vi.
Tôi cười: “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, tôi suýt chút nữa quên mất lời mẹ tôi từng nói, là anh đã khiến tôi nhớ lại đấy.”
Đừng tin ai cả, lòng người hiểm ác lắm, độc địa lắm, ngoài bản thân mình ra, đừng tin bất cứ ai.
Trương Chí Viễn khóc, anh ta nói: “Tôi sẽ không giải thích, tôi chỉ có thể nói, tôi thật sự đã cố gắng rồi, hết cách rồi.”
Khi còn yếu đuối, không có quyền lựa chọn.
Cũng từng thử uống thuốc ngủ, tự sát.
Không c.h.ế.t được, thì cứ sống lơ mơ qua ngày thôi.
Người trong lòng cũng đã xuất gia rồi, lấy ai mà chẳng thế.
Lâm Chi thì Lâm Chi vậy, dù sao con gái Lâm gia, đối với Trương gia bọn họ luôn có lợi ích.
Cứ vậy đi, cam chịu số phận.
Nhìn xem, đây chính là chúng sinh.
Vạn vật chúng sinh.
Vậy thì phạt anh ta, vĩnh viễn lạc lối trong hồng trần tục thế.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
…
Năm tôi ba mươi tuổi, việc kinh doanh vật liệu xây dựng của Lâm gia đã trở lại quỹ đạo.
Tóc đã dài ra lại rồi, để kiểu tóc ngắn ngang vai gọn gàng.
Tôi mặc áo vest trắng, quần tây lúc nào cũng phẳng phiu, không một nếp nhăn.
Son môi màu đỏ cổ điển đầy mạnh mẽ, thích uống cà phê, thỉnh thoảng cũng uống rượu.
Ai gặp tôi cũng phải kính cẩn gọi một tiếng "Lâm tổng".
Tôi bàn hợp đồng ở câu lạc bộ tư nhân, đàm phán dự án trên bàn rượu, nói chuyện trời đất, cười sang sảng.
Họ đều nói Lâm tổng là nữ cường nhân, Lâm tổng nói một là một, nói hai là hai, Lâm tổng mà nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng thì cả tòa nhà không ai dám hé răng.
Đương nhiên là không dám hé răng, ba đứa em họ của tôi, giữ chức giám đốc, dưới tay tôi ngoan ngoãn như cún con.
Ba tôi qua đời năm ngoái.
Theo ước nguyện của ông, tôi lập bài vị cho ông, đặt chung với bài vị của nhà ngoại.
Hàng năm vào dịp lễ tết, tôi đến thăm các cô.
Các cô không cho tôi bước chân vào cửa.
Tôi bèn sai tài xế và trợ lý, cứ cách cổng ném vào trong sân mấy thứ mật ong thượng hạng, trà hảo hạng, đồ bổ dưỡng.