Mắt sáng răng xinh, khi cười lên đuôi mắt cong cong đầy quyến rũ.
Ai mà biết được, đây là một người xuất gia đang đội tóc giả.
Người xuất gia lại một lần nữa gảy lên tiếng đàn piano.
Giai điệu Blue Danube, tuôn trào ra từ kẽ ngón tay, vẫn thuần thục như trước đây.
Cuối cùng khi đàn xong, tôi mới bất ngờ phát hiện ra Trương Chí Viễn cũng ở nhà hàng này.
Anh ta và em gái tôi, Lâm Chi, cùng nhau đứng dậy, kinh ngạc nhìn tôi.
Sau đó trước bao nhiêu cặp mắt, Tần Việt cười phóng khoáng lại khinh bạc, nhéo cằm tôi và hôn tôi.
Người trong nhà hàng vỗ tay, hoan hô.
Tần Việt cười bên tai tôi: "Năm đó tôi đã rất ghen tị, người ngồi bên cạnh em tại sao không thể là tôi, em xem, bây giờ thành hiện thực rồi."
"Chị ơi sao chị không cười vậy, lúc đó chị cười vui vẻ lắm mà, tôi sắp phải cùng chị xuống địa ngục rồi, chị nên cười cho tôi xem chứ…"
Tôi không cười, cũng không nhìn Trương Chí Viễn và Lâm Chi.
Tôi bốn mắt nhìn nhau với Tần Việt, vòng tay ôm lấy eo anh, chủ động tiến tới hôn anh.
"Tần Việt, em yêu anh."
…
Trời dần trở lạnh.
Phòng chay hậu viện am Vân Lý, tôi đang đun nước sôi, pha trà.
Tính ra, tôi và Tần Việt đã hai tháng không gặp nhau.
Lần cuối gặp mặt, là hôm mấy em họ tôi đến thắp hương.
Buổi tối hôm đó tôi đi gặp anh ta.
Đường núi phía bắc khu du lịch Châu Sơn, Tần Việt kéo tôi đi lên trên.
Thu hiu quạnh, bốn bề vắng lặng, đường đi cũng gập ghềnh.
Cuối cùng chúng tôi lên đến một cái đình trên lưng chừng núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió nổi lên, Tần Việt mặc áo khoác đen, tay gác lên lan can châm thuốc.
Liên tục mấy lần đều không châm được, dưới mái tóc dài rối bù, đôi mày anh ta lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn.
Tôi tiến lên nhận lấy bật lửa.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, nhướng mày, đứng thẳng người dậy.
Tôi ở trong lòng anh ta, trong vòng vây chắn gió của chiếc áo khoác, anh ta cúi đầu, tôi kiễng chân, dùng tay che chắn ngọn lửa yếu ớt, châm lửa cho điếu thuốc đang ngậm trên miệng anh.
Tần Việt có một đôi mắt sâu thẳm như đầm u tối, điếu thuốc khó khăn lắm mới châm được, anh ta hút đơn giản hai hơi, lại đột nhiên dụi tắt, kéo tôi vào lòng.
"Lại đây sưởi ấm."
Trời có chút lạnh, áo cà sa của tôi không có lớp bông lót, hẳn là bị lạnh đến đầu mũi có chút đỏ ửng.
Anh ta ôm tôi từ phía sau, áo khoác rất ấm áp.
Ngoài tiếng tim đập mạnh mẽ, còn có hơi thở dễ chịu độc đáo của anh ta, cùng với mùi hương gỗ thoang thoảng.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài đình, chậm rãi mở miệng: "Sau này đừng tìm em nữa."
Anh ta vùi đầu vào cổ tôi, bật cười: "Vì sao?"
"Anh sắp kết hôn rồi, sau này đường ai nấy đi thôi."
"Vốn dĩ là đường ai nấy đi mà, là em trêu chọc anh trước, quên rồi?"
"Ừm, vậy nên bây giờ cũng do em kết thúc đi, chúng ta chia tay."
"Em nói không tính."
Anh ta lại khẽ cười một tiếng: "Đã là em trêu chọc anh trước, trò chơi này anh còn chưa chơi chán, thì em không có tư cách hô dừng."
"Anh cũng biết là trò chơi, chơi bời cho vui thôi, ảnh hưởng đến cuộc sống thì không hay đâu, leo lên được nhà họ Ngô không dễ dàng gì, lỡ mà cháy nhà, được không bù mất."
"Đang uy h.i.ế.p tôi?"
"Coi như vậy đi."
"Thành môn thất hỏa ương cập trì ngư( cửa thành cháy ao cá cũng vạ lây), cùng lắm thì mọi người cùng chết, em tưởng tôi sợ chắc?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tần Việt, đừng trẻ con nữa."
"Trẻ con?"
Anh ta cười lạnh một tiếng, xoay người tôi lại, ánh mắt chứa đựng sự chế giễu: "Tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì chắc, mục đích tiếp cận tôi, chẳng phải là mong tôi cứu em ra khỏi hố lửa sao? Tôi không phải là cái tên Trương Chí Viễn vô dụng đó, em biết tôi có bản lĩnh này, cho nên từ đầu đến cuối đều là lợi dụng, đúng không hả?"
"Đúng, anh có thể cứu tôi, anh có bằng lòng không?"
"Lâm Vi, em mẹ kiếp còn chưa quan trọng đến thế, dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi có ý với em, tôi dựa vào cái gì mà vì em đi đắc tội với nhà họ Lâm, chỉ vì tôi ngủ với em? Chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi, tôi sẽ không giúp em bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không cho em bất kỳ lời hứa hẹn nào…"