Tuyên Thê cầm chén thuốc đi, xuống phòng bếp cầm một chén cháo tới, vừa đút cho ta vừa nói: "Em sau đừng làm cái việc l.i.ế.m m-á-u trên lưỡi đao này nữa, ta sợ có một ngày sẽ phải đi nhặt x.á.c cho em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Phu nhân làm sao biết ta là sát thủ?"
"Từ từ đoán được."
Ta im lặng một lúc, vẫn là đem chuyện người khác thuê ta giả làm trà xanh nói cho cô ấy biết.
Ngoại trừ người trung gian, không có ai biết thân phận thật sự của người thuê và người được thuê, ta sợ có người sẽ gây bất lợi với cô ấy.
Tuyên Thê cười nói: "Không sao, dù gì cũng là Bùi Ngôn trả tiền thuê."
"?"
Tuyên Thê không tiếp tục nữa mà quay lại chủ đề ban đầu nói: "Sau khi đoán được thân phận của em, ta luôn phập phồng lo sợ."
Nhưng nếu ta không làm sát thủ, thì ta có thể làm gì?
Những năm nay không phải ta không thử đổi nghề, nhưng đồng loạt đều thất bại.
Ta thuận miệng hỏi: "Ta không làm nữa, thì người nuôi ta à?"
"Được, ta nuôi em." Tuyên Thê gật đầu.
Ta sửng sốt một chút, bảo sao những sát thủ kia thà ch-ếc cũng phải cùng những nữ nhân kia ở cùng một chỗ.
Chẳng trách chủ nhân biết là cạm bẫy mà vẫn muốn ch-ếc một mình vì nữ nhân đó.