Kiếp trước hắn thích ăn cơm do thiếu gia nấu, chỉ là trước khi chết vì giận dỗi mà không chịu ăn, sau đó hắn cứ ngỡ mình sẽ chẳng còn cơ hội nào được nếm lại nữa.
Bây giờ nếm lại, tay nghề của thiếu gia còn vượt xa kiếp trước.
Mà tay nghề của Thẩm Tích cũng không tệ chút nào, cơm chiên trứng thơm nức mũi, đậm đà hương vị… được lắm, xứng đôi với thiếu gia!
Không chỉ như vậy, mặc dù Thẩm Tích ăn ít nhưng cậu ấy cũng khen thiếu gia nấu ăn ngon!
Thiếu gia của hắn quả nhiên quyến rũ chết người! Ai mà không yêu thiếu gia được chứ?
Chắc chắn Thẩm Tích cũng yêu thiếu gia đến chết đi sống lại!
151
Buổi chiều hai người cùng đến thủy cung.
Từ Doãn Xuân chưa từng đến nơi như thế, mọi thứ ở đây đều mới lạ, chỗ nào cũng khiến hắn vui vẻ.
Thẩm Tích nhìn hắn chạy ngược chạy xuôi chỉ thấy thật đáng yêu.
Ấn tượng ban đầu của Thẩm Tích về Từ Doãn Xuân là kiên nghị.
Cậu tự biết mình không phải kiểu người dễ gần, nhưng Từ Doãn Xuân vẫn không ngừng kiên trì tìm đến cậu.
Dùng vòng tay để chuộc lỗi, giúp cậu chuyển ký túc xá, quan tâm cậu, thỉnh thoảng lại xin lỗi… cậu sớm đã biết những chuyện đó không phải ý của Vệ Tu, tất cả đều là chủ ý của Từ Doãn Xuân.
Kiên nhẫn, không bao giờ lùi bước, Thẩm Tích lập tức động lòng.
Giờ đây cậu lại phát hiện ra một mặt khác của Từ Doãn Xuân.
Đáng yêu, ngây thơ, như một đứa trẻ được nuông chiều lớn lên, chẳng biết thế gian hiểm ác.
… Chỉ tiếc là Từ Doãn Xuân lại thích loại người như Vệ Tu.
Cái tên bá đạo xảo trá ấy!
Thẩm Tích nghĩ đến Vệ Tu là giận điên, nếu không phải nể mặt Từ Doãn Xuân cậu đã chẳng thèm động đến một miếng cơm Vệ Tu nấu!
152
“Thẩm Tích, cậu nhìn kìa, to quá!” Từ Doãn Xuân phấn khích kéo tay Thẩm Tích xem con cá voi sát thủ sau lớp kính: “Đáng yêu quá đi!”
Từ Doãn Xuân thích thủy cung đến mê mẩn, chỉ tiếc là thiếu gia không đến.
Lần sau hắn nhất định phải rủ thiếu gia đi cùng, không, không cần đợi lần sau, ngay tuần này luôn!
Thiếu gia không thích đến chỗ đông người, nhưng chỉ cần hắn nằng nặc làm phiền chắc chắn thiếu gia sẽ đến!
“Cậu thật sự dẫn tôi tới một nơi quá tuyệt vời!” Từ Doãn Xuân quay đầu.
“Cậu thích là được.” Thẩm Tích mỉm cười: “Chẳng phải cậu muốn ăn kem hay sao? Tôi mua kem cho cậu nhé?”
Thẩm Tích ít khi cười, nhưng cười lên phảng phất như mùa xuân ập đến, trăm hoa đua nở.
Là Omega đẹp nhất trong sách, nụ cười của cậu lập tức khiến Từ Doãn Xuân ngơ ngẩn.
Đẹp thật.
Chỉ có người đẹp như vậy mới xứng với thiếu gia.
Không sợ số mệnh thăng trầm, Thẩm Tích kiên cường xinh đẹp sống tiếp, chẳng trách “Vệ Tu” lại mê đắm cậu đến vậy.
Người như thế này chắc hẳn thiếu gia cũng sẽ thích.
Thẩm Tích thích thiếu gia, thiếu gia thích Thẩm Tích, họ sẽ cùng đến thủy cung, cùng ngắm cá lớn, cùng đi đến thật nhiều nơi.
Không biết khi thiếu gia thích một người sẽ thế nào nhỉ.
Nếu thật sự có ngày ấy, dù hắn có chết đi rồi thiếu gia cũng sẽ không cô đơn nữa, thật tốt.
Từ Doãn Xuân rất vui, chỉ là hắn cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại không muốn ăn kem nữa.
“Tôi ăn không vô nữa đâu.” Từ Doãn Xuân lắc đầu, song vẫn cười bảo: “Cảm ơn cậu.”