Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 29



127 

Vệ Tu hoảng hốt rời khỏi khách sạn, cuống cuồng chạy bừa vào con hẻm gần đó. 

Y nhận ra nhiệt độ cơ thể mình ngày càng tăng cao, đồng thời còn tỏa ra một mùi hương. 

Hương trà, hương trà ô long. 

Là loại trà mà Từ Doãn Xuân thích uống. 

Vệ Tu lập tức thở phào nhẹ nhõm, mùi hương này y có thể chấp nhận được, Từ Doãn Xuân cũng thích, tốt quá! 

Nếu Từ Doãn Xuân biết đây là mùi pheromone của y chắc sẽ rất vui mừng nhỉ! 

… Không đúng, Từ Doãn Xuân xấu xa! Không thèm cho hắn ngửi mùi! 

128 

Vệ Tu mang theo mùi trà nồng đậm chạy trốn vào hẻm tối, nào ngờ tai họa của y vẫn chưa kết thúc. 

Con hẻm ấy chỉ dài vỏn vẹn trăm mét song lại đầy rẫy cạm bẫy. 

Tiếng kêu kỳ lạ xen lẫn tiếng va đập vang lên không ngớt, đủ loại mùi hương quái dị hòa trộn vào nhau, thỉnh thoảng còn có những chất lỏng bí ẩn từ bốn phương tám hướng phun ra. 

Chưa hết, luôn có những bàn tay từ trong bóng tối vươn ra cố gắng bắt lấy Vệ Tu. 

Trong lúc nhất thời, con hẻm lóe lên vài tia sáng, tiếng kêu thảm thiết của người bị điện giật vang vọng không ngớt, tựa như một cây vợt điện phát sáng quét qua, hạ gục vô số con muỗi. 

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải đám Omega và Alpha đang ph.át tì.nh nhìn ngó y chằm chằm như hổ rình mồi, mà là cơ thể Vệ Tu lại không thể khống chế nổi mà sinh ra phản ứng. 

Thật ghê tởm! 

Quả thật quá ghê tởm! 

129 

Vệ Tu trở về nhà trong bộ dạng thảm hại, thực sự không muốn để Từ Doãn Xuân nhìn thấy dáng vẻ này của mình. 

May thay Từ Doãn Xuân không có mặt, y vội vàng uống thuốc ức chế, sau đó tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ. Xác nhận bản thân đã an toàn, cuối cùng Vệ Tu cũng thở phào. 

“Thiếu gia về nhà sạc điện sao?” Từ Doãn Xuân bất ngờ thò đầu ra từ trong chăn. 

“Sao cậu lại ở đây?” Vệ Tu giật mình hoảng hốt. 

Từ Doãn Xuân: “Phát điện nhiều lần như vậy nhất định phải sạc điện.” 

Vệ Tu cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” 

Từ Doãn Xuân lắc lắc chiếc điện thoại của mình: “Hình của đám tấn công anh đã được tải hết lên đây rồi, hôm nay thiếu gia gặp nhiều người thật.” 

Vệ Tu: “???” 

“Chắc thiếu gia không hiểu đâu nhỉ, trước hết cái đai trinh tiết đó sẽ phát sáng, sau đó chụp ảnh, đã vậy còn lập tức tải hình của kẻ tấn công lên đám mây. Đợi đến khi chức năng mới được phát triển, đai trinh tiết còn có thể cảnh báo kẻ tấn công, nếu không lập tức rời đi nó sẽ đồng bộ gửi ảnh của hắn lên mạng, gắn nhãn ‘kẻ hấp diêm’.” 

Vệ Tu muốn nói lại thôi: “… Còn chức năng nào tôi chưa biết không?” 

Từ Doãn Xuân đắc chí ưỡn ngực: “Thật ra chỉ cần nhấn liên tục nút bên hông năm lần nó sẽ phát tiếng cảnh báo, trong mười giây nếu không hủy, nó sẽ tự động báo cảnh sát và gửi định vị của anh cho họ.” 

Vệ Tu: “… Thứ nhỏ bé thế này làm sao nhét được nhiều chức năng như vậy?” 

Từ Doãn Xuân càng thêm đắc ý: “Vì thiếu gia rất to nên có rất nhiều chỗ để gắn chức năng!” 

Vệ Tu nghe xong lập tức đỏ mặt: “Câm miệng! Không được nói bậy!” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi đo kích cỡ trước khi thiết kế mà, đâu có nói bậy!” 

Vệ Tu tiến lên bịt miệng: “Không được nói nữa! Cậu quá ph.óng đ.ãng rồi!” 

129 

Cuối cùng Vệ Tu cũng nhận ra công dụng của đai trinh tiết, đành phải cam chịu số phận. 

Vệ Tu lạnh nhạt nói: “Người như tôi không thể khống chế bản thân, chỉ có ngoại lực mới có thể trói buộc thú tính của tôi.” 

Từ Doãn Xuân nghe vậy lập tức không vui: “Thiếu gia mới là người nói bậy! Làm gì có chuyện thiếu gia không khống chế được mình!” 

Hắn có thể ghét bỏ thiếu gia, nhưng thiếu gia không được tự ghét bỏ mình! 

Từ Doãn Xuân: “Bắt thiếu gia đeo đai trinh tiết không phải để đề phòng thiếu gia, mà là để đề phòng người khác. Tôi tin thiếu gia nhưng không tin người khác! Thiếu gia tốt, bọn họ xấu!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com