Đến khi tôi hoàn hồn thì mười “chiến sĩ” đã rút sạch sẽ, cả cái bàn cũng được đặt lại chỗ cũ, tỉ mỉ hơn cả xử lý hiện trường án mạng.
Nói không sợ là giả, nhưng tụi nó có thể trốn, tôi thì không thể.
Tôi ngẩng tay nhìn đồng hồ, xác định lúc này quán lẩu cay đang bận rộn, Lâm Dược không thể quay về, mới rón rén bước vào căn phòng đen tuyền này.
Sát nhân trong phim cũng không bày biện phòng như vậy chứ?
Tường và sàn bị sơn đen kín mít, cửa sổ bịt chặt không lọt ánh sáng, trên tường treo đầy rìu d.a.o đủ loại.
Trong phòng không có giường, chỉ có một bàn học dài 1m8, không biết tối qua Lâm Dược có nằm tạm trên đó ngủ không.
Tôi vòng qua bên trong, thấy bóng người nằm đó suýt nữa khiến tôi quỳ sụp, may mà nhanh tay vịn tường không thì đã dập đầu rồi.
Nhìn kỹ mới thấy đó là một hình nhân gỗ, tôi mới nuốt quả tim đang nhảy ở cổ họng về bụng.
Chạm vào tường thì mềm, bức tường này…
Tôi nhìn quanh căn phòng lần nữa.
Tường và sàn đen ngòm, lớp mút cách âm dày, d.a.o kéo treo khắp tường, hình nhân bị chặt cụt nằm trên sàn.
Trên bàn ngoài tài liệu học tập còn có mấy món đồ nhỏ, một thiết bị nhỏ hiện điện áp, tôi định giơ tay xem hướng dẫn sử dụng thì sau lưng đột nhiên có thân nhiệt áp sát.
“Đừng chạm, cái này đau lắm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Á!”
20
Lâm Dược bất ngờ xuất hiện sau lưng suýt nữa khiến tôi rớt tim.
Cậu ta không trách tôi tự tiện xông vào chốn riêng tư, chỉ xoay người kéo ghế ngồi xuống, hất cằm chỉ vào thiết bị tôi định xem.
“Dùng để tỉnh táo, có điện, đừng chạm bậy.”
Tôi gần như không nói nổi, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Cậu dùng điện để tỉnh táo á?”
“Khó hiểu lắm sao?” Cậu ta thản nhiên gác chân lên bàn, “Đặt bên cạnh, ngủ gật là chạm vào điện cực, lập tức tỉnh.”
Không chỉ khó hiểu… mà đây là việc con người làm à?
“Còn mấy thứ kia?”
Tôi chỉ vào đống d.a.o kéo trên tường.
Cậu ta nhìn theo ánh mắt tôi, nhưng không trả lời.
Cách âm ở đây quá tốt, yên tĩnh đến mức không nghe thấy gì, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng của tôi và Lâm Dược.
“Đều là bạn cũ cả rồi.”
Giữa im lặng, cậu ta nói một câu m.ô.n.g lung.
Lại trầm mặc thật lâu, thấy tôi vẫn chờ nghe tiếp, cậu bật cười.
“Chắc cậu từng nghe tôi thi cấp ba là mua suất vào đúng không? Đúng đó, ba tôi bán nhà để mua, chỉ để tôi thi đại học.”
Lâm Dược không phải người biết kể chuyện, khi nhắc đến ba mình không hề có cảm xúc gì, đôi khi còn cười như kể chuyện người khác.
Ba cậu ta là một tên du côn điển hình.
Không có học vấn, không có tay nghề, chỉ có sức khỏe.
Vì không học hành nên ông ta luôn cho rằng cuộc đời mình tệ là vì thiếu chữ.
Sau khi có Lâm Dược, ngày nào cũng cầm dây nịt đi sau lưng cậu, bắt học hành đàng hoàng. Kết quả càng đánh càng phản nghịch, càng đánh càng không học.
Đến năm thi cấp hai, hai cha con hoàn toàn tuyệt giao, mỗi người cầm một con d.a.o "kỷ niệm" đánh nhau đến nhập viện.
Lâm Dược nằm trên giường bệnh nói một câu: “Với ông như vậy, tôi thi đỗ thì ông có nuôi nổi không?”
Vì câu nói đó, ngày hôm sau ba cậu liền xin nghỉ ở chỗ “đại ca”, đi theo người làng lên công trình làm việc.