Nghe đề nghị này, Nghiêm Tình không có phản ứng gì, sắc mặt Lâm Dược thì hơi khó tả.
“Nhà cậu có bí mật gì không thể cho người khác thấy à? Căng thẳng vậy.”
Tôi dựa vào quầy, cười lạnh với Lâm Dược.
Cậu ta đang thu dọn bàn, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tôi thì thở ra một làn hơi trắng.
“Cũng chẳng có gì không thể xem.” Cậu ta ghé vào tai tôi, lại bày ra dáng vẻ du côn sắp ra tay, “Chỉ là xem cậu có dám không thôi.”
“Sợ cậu chắc?”
14
Sự thật chứng minh, tôi vừa chuyển vào là muốn xách túi bỏ chạy.
Nhà dân cũ dùng nước rất bất tiện, không có nhà vệ sinh trong nhà, chỉ có một cái toilet lợp tấm amiăng, muốn tắm phải qua nhà tắm công cộng gần đó.
Trên dưới có tổng cộng bốn phòng, phòng chính tầng một từng là của vợ chồng Nghiêm Tình, phòng phía Bắc là kho.
Tầng hai có hai phòng, một là của Lâm Dược, phòng còn lại…
Khóa một cái ổ khóa to đùng.
“Đây là vùng quân sự à? Khóa riêng biệt luôn.”
“Muốn vào xem không?”
Lông mi Lâm Dược rất dài, nơi ánh sáng mờ mờ hắn cười trông cực kỳ đáng sợ, trong mắt tôi chẳng khác gì tên sát nhân sắp rút đao ra.
“Tôi khuyên cậu đừng nhìn.”
Ngón trỏ tay phải của cậu ta cào cào ổ khóa, tạo ra tiếng ken két chói tai. Rồi đột nhiên hai tay cậu đặt lên vai tôi, đẩy mạnh tôi vào phòng cậu.
“Tối nay cậu ngủ ở đây.”
Giọng nói gần sát tai tôi, làm tôi sợ co cổ lại, nhảy lui ba bước.
“Bạn học này, giữa chúng ta chưa đến mức ngủ chung đâu, làm ơn tự trọng.”
“Không phải cậu đòi đến sao? Mới vậy đã sợ rồi?” Cậu ta lại bước tới, ép tôi vào góc tường.
Trong phòng không có máy sưởi, dưới ánh đèn huỳnh quang vàng vọt, hai làn hơi trắng từ miệng chúng tôi bay lượn trong không gian, vô tình tăng thêm vài phần mờ ám.
Sự xao động tuổi dậy thì khiến người ta bối rối bất an.
Ở độ tuổi ngoài mặt nam nữ không chơi chung, nhưng bên trong lại thầm nảy sinh tình cảm, Lâm Dược gần như hội tụ mọi hình mẫu lý tưởng trong mộng của các cô gái.
Lưng tôi vô tình chạm vào công tắc, “tách” một tiếng đèn tắt, chỉ còn lại bóng tối dày đặc bao trùm căn phòng.