[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
vẫn lệnh đánh gãy hai chân Tiêu ca ca.
Ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo, chạm mặt Thu Ngọc khiến nàng run rẩy, sợ hãi.
“Giờ thì hối hận ?”
Giọng Quách Lăng vẫn dịu dàng như thường, như nắng xuân nhẹ rọi:
“Lời , nuốt lời?
Hẳn là do , dụ dỗ ngươi chạy trốn.”
Tiêu ca ca đánh gãy chân, còn nàng thì bắt về phủ Quận công.
Chút dịu dàng của Quách Lăng, biến mất.
Sau khi gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang, mặt thậm chí mang theo vẻ ghê tởm, túm lấy mặt nàng, gằn từng tiếng:
“Ta đối xử với ngươi đủ ?
Sủng ái, che chở ngươi đến mức đó, tại ngươi nuốt lời phản bội ?”
Nước mắt của Thu Ngọc sớm cạn khô.
Nếu như nàng từng là thê tử của Tiêu ca ca, mà ngay từ đầu chỉ là của Quách Lăng, thì sự sủng ái của lẽ thật sự là tệ.
Quách Lăng thê tử ghen, sợ nàng hại Thu Ngọc, nên từng để nàng bước chân tiền viện thư phòng.
Cả nha và tiểu đồng bên cạnh Thu Ngọc đều là do đích chọn.
Ăn mặc, dùng đồ là gấm vóc, đều thế tử sủng nàng, thương nàng.
chỉ Thu Ngọc mới rõ, tăm tối và đáng sợ nhường nào.
Vì bắt lấy một con chim mà yêu thích, ngại đốt rừng, bẻ gãy đôi cánh của nó, để nhốt nó lồng vàng đầy máu, chỉ vì trong mắt , nàng và Tiêu ca ca từng là con .
Trước quyền thế, dân thường chỉ như sâu kiến, mạng sống vốn chẳng đáng giá một đồng.
Sự sống còn của Tiêu ca ca và Tiểu Bảo, chỉ gói gọn trong một ý niệm của .
Nỗi sợ khiến Thu Ngọc run rẩy.
Nàng run rẩy giơ hai tay lên, nắm lấy vạt áo :
“Thế tử, sẽ bỏ trốn nữa, xin rộng lượng tha cho họ...”
Quách Lăng lạnh lùng nàng, mặt biểu cảm, thờ ơ.
Thu Ngọc bắt đầu cởi y phục, trần quỳ chân .
“Thế tử, thật sự sai …
Thiếp yêu , chỉ là khi lỡ Tiêu ca ca, còn thể gì?
Thiếp và đính ước từ nhỏ, phận định.
Làm phụ nữ, chẳng các luôn dạy ‘tam tòng tứ đức’ đó ?
Thiếp sẽ bao giờ gặp nữa.
với , nên xin tha cho và cả đứa trẻ.
Từ nay về , mắt chỉ về phía thế tử, sống là của ngài, c.h.ế.t cũng là ma của ngài.
Dù ngài chán ghét , cũng cam nguyện chó của ngài.
Thiếp thật lòng yêu thế tử, chẳng lẽ ngài nhận ?
Phụ nữ xưa nay miệng một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Thiếp phận thấp kém, dám mơ tưởng tình cảm của thế tử?
Thiếp từng dám hy vọng… Người như thế tử, nếu đem chân tình trao cho một a , thì sẽ duy trì bao lâu?
Đến lúc chán ghét , kết cục của sẽ ?
Thiếp chỉ là… quá sợ hãi. Không dám mong cầu gì cả.”
Thu Ngọc đến tàn tạ, đôi mắt đỏ hoe sưng vù.
Nàng thông minh, Quách Lăng gì.
Vì nàng tỏ yếu đuối, lóc, nũng nịu dỗ dành , thậm chí đến cuối còn mang theo oán trách, trách móc .
Cuối cùng, vẻ mặt lạnh lùng của Quách Lăng cũng dịu đôi chút.
Hắn cúi xuống, bất ngờ vuốt ve gương mặt nàng như chút đau lòng, ánh mắt động tình.
Sau đó, bế nàng đặt lên giường trong phòng ngủ, dùng chăn gấm đắp cho nàng.
Trán kề trán, thì thầm, giọng trầm thấp, như sóng ngầm kéo đến:
“Chỉ cần ngươi lời, nhất định sẽ đối xử với ngươi…