Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 77



Bên ngoài, Lục Hành vẫn ngừng lải nhải:

“Ta , Bùi đại nhân trông giống cái tên Chiêm A Di g.i.ế.c năm xưa. 

Tống Thao, nàng từng thích đấy chứ? 

Ta từng thấy nàng nhắc đến …”

 

Tống Thao như chảo lửa.

Nàng khẽ thấy Chiêm Thế Nam khẽ bật , liền ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt đầy hàm ý của , còn nụ giễu cợt nơi khóe môi.

Bàn tay đang đặt ở eo nàng nhẹ nhàng siết .

 

Lục Hành vẫn buông tha:

“Tống Thao, nghĩ kỹ , cái lời thề năm xưa, nàng cứ coi như xằng bậy cũng . 

thật lòng thương nàng, từng mắc nợ nàng một mạng, sống c.h.ế.t một đêm trong hố sâu, nàng coi trọng danh tiếng thì coi! 

Nàng trách nhiệm với !”

 

“Đừng nữa! Câm miệng !”

 

“Nàng thử nghĩ xem, đối xử với nàng thế nào? 

Chưa gì khác, còn hơn cái tên Chiêm A Di gấp trăm ! 

Tống Thao, thật lòng cưới nàng.

Ai cũng thích nàng, thề đời sẽ đối xử với nàng!”

 

“Thề thốt cái gì chứ! 

Mấy lời thề của ngươi là đánh rắm! Mau cút… á!”

 

Chưa kịp mắng hết câu, Tống Thao hét lên một tiếng.

Thì Chiêm Thế Nam bất ngờ bế bổng nàng lên, đặt lên mặt bàn.

Hắn cúi áp sát, một tay vòng qua nàng giữ chặt, tay lướt dọc gáy nàng. 

Gương mặt cũng áp sát, từng chút một cắn hôn lên cổ nàng.

 

Hơi thở nóng hổi phả nơi làn da mẫn cảm.

Hành động dứt khoát, mãnh liệt, xen lẫn vài cái cắn nhẹ, khiến cả nàng run lên từng hồi.

 

Tống Thao vốn dĩ vẫn hồi phục làn hương đêm qua, giờ phút m.á.u dồn lên não, cả ngừng run rẩy vì đợt sóng tình cuộn lên.

Nàng vòng tay ôm chặt lấy Chiêm Thế Nam, cắn môi tới trắng bệch, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ sắp bật .

 

Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng Lục Hành, giọng đầy căng thẳng:

“Tống Thao? Nàng ? Không chứ?”

 

“Không... ... 

Ta chỉ khó chịu, đầu đau lắm, để nghỉ một chút.”

 

Giọng nàng nghèn nghẹn như .

Lục Hành tưởng khiến nàng xúc động.

Cẩn thận nghĩ , khi lời tỏ tình chân thành cảm động của khiến nàng rơi nước mắt.

 

Tống Thao là trọng sĩ diện, mạnh mẽ, nếu nàng đột nhiên mềm yếu như , chắc chắn là vì thẹn thùng.

Nghĩ thế, Lục Hành trong lòng vui như mở hội.

Hắn hắng giọng một cái, nghiêm túc :

“Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe, phiền nữa. 

Mọi chuyện, đợi lát nữa tiếp.”

 

Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Tống thao cũng nhẫn nại đến cực hạn, cả run rẩy, thở hỗn loạn vì động tình.

 

Bàn tay của Chiêm Thế Nam trượt trong lớp áo nàng, lòng bàn tay nóng bỏng lướt lên, thiêu đốt như lửa.

Hắn hôn lên vành tai nàng, khẽ cắn một cái, thở phả ngay bên tai:

 

“Đau ở ? Để khám xem.”

 

Giọng trầm khàn mang theo ý , khàn tới cực điểm.

 

Tống Thao rốt cuộc nhịn , bật .

Nàng từng thấy Di ca như .

 

Khi mới yêu, chuyện lớn nhất họ từng , chỉ là nàng cắn chảy m.á.u đầu lưỡi .

Khi trong lòng còn đắc ý, cho rằng chiếm lợi.

Vì xưa nay nàng luôn là bắt nạt , chịu lép vế.

Nàng từng nghĩ đó là cảm giác vui khi "chiếm phần hơn".

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giờ mới hiểu .

Là vì Di ca luôn nhường nàng.

 

Người là tên vô ở Trư Lĩnh, nhưng nhiều năm sống cùng nàng, luôn giữ cách, hề vượt giới hạn.

 

Có Tống Thao tắm trong thùng gỗ, gọi đổ thêm nước nóng, nhất quyết bước .

Mùa hè ve kêu râm ran, hai nghỉ hiên, áo quần vốn mỏng, nàng còn cố tình gác chân lên .

Kết quả quát, đẩy phắt :

“Làm cái gì ! Không dáng vẻ nữ nhi gì hết!”

 

Tống Thao khi đó chỉ toe:

“Muội là vợ cơ mà, sợ gì chứ.”

 

“Chưa thành , giữ ! Đừng mặt dày!”

 

Hồi đó nàng mới mười hai tuổi, mắng “mặt dày”, mím môi òa lên:

“Huynh mới mặt dày! Cả nhà mặt dày!”

 

Thiếu niên Di ca khi bối rối , luống cuống dỗ dành, tai đỏ như sắp nhỏ máu:

“Được … Là , đừng …”

 

...

 

Tống Thao vẫn luôn nhớ, Di ca là một thiếu niên chân thành, ấm áp.

Họ lớn lên bên , cãi , đánh , nương tựa lẫn suốt bao năm. 

Rõ ràng là thiết nhất đời.

 

Nàng rõ, từ khi nào thiếu niên ngốc ngốc biến thành đàn ông mắt, thâm trầm, sâu sắc, và quá nguy hiểm.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vẫn là gương mặt quen thuộc năm nào, nhưng Di ca bây giờ quá xa, hôn trêu, lời nghiêm túc mà mặt thì đầy tà khí.

Hắn chầm chậm cởi bỏ y phục của nàng, ánh mắt như hồ sâu tĩnh lặng, dục vọng dâng trào mà trong veo như suối.

 

lúc đó, Chiêm Thế Nam cất giọng khàn khàn, gọi:

“Lan tỷ nhi…”

 

Giọng nghèn nghẹn, chất chứa tình cảm sâu kín.

 

Tống Thao, trong cơn say tình, ngẩng đầu mắt .

Nàng đang hiểu lầm chuyện giữa nàng và Lục Hành.

 

Nàng liên tục lắc đầu, nước mắt lưng tròng:

“Di ca, trong lòng chỉ thôi…”

 

Phút chốc, thở của Chiêm Thế Nam trở nên dồn dập, bỗng phát cuồng mà hôn nàng, môi lưỡi giao triền, siết chặt rời.

Tống Thao hôn đến run rẩy cả tâm can, bủn rủn, nén mà bật tiếng nức nở.

Bàn tay thô ráp chạm lên gò má nàng, qua một lúc lâu, mới dần ngừng động tác, trán tựa trán nàng, yết hầu ngừng trượt lên trượt xuống, giọng khàn đặc:

 

"Đừng . 

Cho dù nàng để ý khác cũng , từng , nỡ để nàng cô đơn một .

 

Lan tỷ nhi, nếu nàng nhất quyết rằng nàng yêu khác, cũng chấp nhận, còn thể gì ? 

Ta … tất cả là do trở về quá muộn. 

 

nàng hiểu, sẽ dễ dàng buông tay. 

Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ dốc hết sức mà giữ lấy nàng.

 

Lan tỷ nhi, nàng là của . 

Nếu chết, thì cả đời , nàng sẽ mãi mãi là của ."

 

Đôi mắt đen thẳm của Chiêm Thế Nam phủ một tầng sương mù, ướt đẫm, sâu thẳm, giọng cũng nghẹn ngào.

 

Tống Thao : 

"Chàng cũng là của ! 

Ta trở thành con rể của Hàn đại nhân!"

 

Chiêm Thế Nam bật , ôm nàng siết chặt lòng, cúi xuống hôn khẽ: 

"Hàn Kỳ Chính đưa sổ hộ tịch cho chọn tên, nàng đoán xem vì chọn cái tên Bùi Tống.

Bùi Tống - bồi Tống. 

Lan tỷ nhi, nàng nhớ kỹ, chỉ cần còn sống, thì nhất định sẽ luôn thuộc về nàng."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com