Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn
Lúc này, người nãy giờ chưa mở lời — Tống Thao — mới khẽ gật đầu, rút ra một tờ giấy từ trong n.g.ự.c áo, hỏi:
“Ngươi có nhận ra cái này không?”
Tần Cơ đương nhiên nhận ra.
Đó chính là khế ước nàng giao dịch với Tô Miễn.
Trước khi chết, Tô Miễn từng nói rằng hắn đã đem bản khế ước này thiêu trong miếu Diêm La.
Xem ra chính vì hành động đó mà đã gọi người của Phong Đô đến.
Nhưng Tần Cơ không sợ.
Ả nheo mắt, lạnh giọng nói với Tống Thao:
“Hắn từng hứa sẽ xây miếu cho ta, vậy mà lại đốt sạch chỉ trong một đêm.
Giao dịch giữa ta và hắn xem như chấm dứt.
Vì giận quá mà ta ra tay đánh hắn, ai ngờ thân thể hắn yếu như vậy, nói c.h.ế.t là chết.
Hắn nuốt lời trước, trách ta sao được?”
Tần Cơ xưa nay vốn giảo hoạt, giỏi biện giải, ngụy biện một cách trơn tru.
Ả còn thấy may — may mà lúc đó mình không xé nát linh hồn của Tô Miễn, nếu không hôm nay đúng là khó thoát thân.
Nhưng Tống Thao lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Khế ước đó… ngươi thật sự từng xem kỹ chưa?”
Tần Cơ sững người.
Ả nhận lấy tờ giấy, bắt đầu đọc kỹ.
Khi xem xong, sắc mặt của ả hoàn toàn thay đổi, lớp da yêu mị kia gần như nhăn nhúm lại vì tức giận:
“Hắn dám giở trò với ta?!”
Suốt mấy trăm năm lăn lộn chốn thị phi, Tần Cơ đã từng thao túng biết bao khế ước âm dương, vậy mà hôm nay lại bị một phàm nhân da thịt lừa gạt!
Tên được ghi trong phần giao dịch trường thọ trăm tuổi không phải là Tô Miễn, mà là Tiểu Liễu, có cả ngày sinh tháng đẻ rõ ràng.
Chuyện xây miếu được ghi là: “ít nhất một ngôi.”
Tô Miễn khi đó thực ra không thiêu rụi toàn bộ.
Hắn để lại một ngôi miếu nhỏ như cái miếu thổ địa, chỉ cao có ba thước.
Tần Cơ không biết hắn đã sửa khế ước lúc nào.
Bởi rõ ràng lúc nàng xem, tên trên đó vẫn còn là Tô Miễn.
Ả giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Kết cục, không những không thể g.i.ế.c Tiểu Liễu, mà còn phải phù hộ cho nàng sống lâu trăm tuổi.
Phong Đô thành chính là người chứng giám cho khế ước ấy.
Biết rõ mình rơi vào thế yếu, Tần Cơ hậm hực, mái tóc đang siết lấy cổ Tiểu Liễu rút về, hoàn toàn buông lỏng.
11.
Tần Cơ không muốn dây dưa gì với Phong Đô thành, đôi mắt âm u đảo một vòng, định bụng rút lui.
Nào ngờ Tống Thao khẽ nâng mi mắt, gọi giật lại:
“Khoan đã.
Hôm nay ta tới đây còn một việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Tần Cơ nheo mắt đầy ngờ vực, giọng đề phòng:
“Ta thì có thể giúp gì cho ngươi?”
“Tìm người.”
“Tìm người?
Ha ha ha, trên đời này còn có kẻ mà Phong Đô thành không tìm được sao?”
“Nếu tự tìm được, ta đã chẳng đến nhờ ngươi.”
Tần Cơ ngừng cười.
Thần sắc ả dần trở nên nghiêm trọng, bắt đầu ngẫm kỹ ẩn ý trong lời của Tống Thao.
“Ngươi muốn tìm ai?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Chiêm Thế Nam, sinh vào năm Giáp Tuất niên hiệu Khai Bảo, tháng Ất Hợi, ngày Canh Tý.
Từng là bổ khoái nha môn huyện Tân Kiến, phủ Hồng Châu.
Chết vào tháng Dương năm Đinh Dậu, niên hiệu Chí Đạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng Tống Thao trịnh trọng, nét mặt cũng nghiêm túc tuyệt đối.
Chính điều đó khiến Tần Cơ càng thêm cảnh giác, lập tức buột miệng:
“Ta chưa từng ăn hắn!
Khi đó ta vẫn còn là một con dê, chưa từng đến nơi ngươi nói!”
Đã là người chết, thì chắc chắn là linh hồn mất tích.
Ngay cả Phong Đô thành cũng không lần ra tung tích, thì nhiều khả năng hắn đã hoàn toàn tiêu tan giữa trời đất.
Tần Cơ đinh ninh rằng Tống Thao đang ngầm nghi ngờ mình.
Nhưng Tống Thao chẳng có ý ấy, chỉ khẽ cười:
“Ngươi từng giao dịch với ai, ta tra được.
Ta biết ngươi sinh từ thời Thành Thang, có bản lĩnh triệu hồn dẫn mộng.
Lần này chỉ là muốn nhờ ngươi tìm giúp mà thôi.”
Nói rồi nàng dừng lại một chút, bổ sung:
“Ta sẽ không để ngươi giúp không công. Sẽ có bù đắp xứng đáng.”
“Đền bù gì?”
Triệu hồn dẫn mộng là việc hao tổn nguyên khí, tốn công tốn sức.
Tần Cơ vốn giỏi mặc cả, tất nhiên không đời nào chịu làm không.
Tống Thao nghĩ một lát, liền đưa tay nhấc con chuột vàng trên vai xuống:
“Cho ngươi nó.
Kim Nguyên Bảo sống đã hơn bốn trăm năm, nếu ăn vào, có thể giúp ngươi tăng cường tu vi.”
“Cái gì?! Lan tỷ điên rồi à?!
Đừng đùa nữa, không được không được, ngàn vạn lần không được!!”
Bộ lông của Kim Nguyên Bảo lại xù hết cả lên.
Nó giãy đạp trong tay Tống Thao, mặt mày hoảng loạn.
Nhưng Tống Thao vẫn lạnh lùng ném nó sang cho Tần Cơ.
Kim Nguyên Bảo lập tức gào ầm:
“Ê! Tống Thao!
Ta chỉ ăn nửa đoạn ruột của ngươi, mà ngươi ghi hận đến tận bây giờ!
Ta làm cháu trai cho ngươi suốt ba trăm năm, ngươi nói trở mặt là trở mặt?!”
“Không không không! Yêu vật như ngươi không được ăn ta!
Lan tỷ ơi! Lan tỷ ...ta sai rồi!
Ta móc ruột trả ngươi, đừng ăn ta!
Cứu mạng! A a a… Đừng ăn ta mà!!”
“Tống Thao!
Vô Thường Chủ sẽ không tha cho ngươi đâu!!!”
Tiếng mắng còn chưa dứt, Kim Nguyên Bảo đã bị Tần Cơ túm lấy, một ngụm… nuốt chửng vào bụng.
“Ồn ào. Một con chuột thôi mà lắm miệng đến thế, ngươi cũng giỏi nhịn thật đấy.”
Tần Cơ nhếch môi cười lạnh.
Rõ ràng, câu mỉa mai này là có chút ân oán cá nhân.
Triệu hồn dẫn mộng là pháp thuật tốn sức.
Tần Cơ ngồi xếp bằng trên đất, hao phí rất nhiều thời gian mà vẫn không triệu được người Tống Thao cần tìm.
Cuối cùng, ả mở mắt:
“Không có.”
Không có — nghĩa là linh hồn đã tiêu tan.
Tống Thao như sớm đoán được, chỉ khẽ gật đầu:
“Đa tạ.”
Nói rồi, nàng là người đầu tiên rời khỏi khu rừng âm u ấy.
Tiểu Liễu vẫn luôn lặng lẽ đi phía sau nàng.
Tống Thao xách theo đèn lồng, bước chân chậm rãi, bóng áo trắng nổi bật giữa màn đêm.
Chẳng rõ vì sao, dáng vẻ ấy lại toát lên sự vắng vẻ, cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com