“Tỷ phu nói... công tử nhà họ Ngô mắt cao hơn đầu, chưa chắc đã để ý đến muội.
Nhưng huynh ấy lại có đề cử một người khác, là tên tiểu tư bên cạnh, gọi là Vượng Nhi.
Tỷ phu bảo người này tính tình không tệ, thật thà chất phác, sau này cưới muội rồi vẫn sẽ hầu hạ trong phủ, chắc chắn sẽ không dám xem thường muội, cuộc sống của muội về sau cũng sẽ dễ chịu.”
Một tên tiểu tư trong phủ, mà còn phải lo liệu xem hắn có khinh rẻ nàng hay không.
Tiểu Liễu thầm nghĩ, cũng đúng thôi.
Giờ nàng không chỉ xấu xí mà còn câm, được gả cho tiểu tư cũng coi như là không tệ.
Nàng lặng lẽ nhìn Ngọc Nhụy, không đáp.
Đôi mắt Ngọc Nhụy quả thật đẹp, đen láy, trong trẻo như đá quý.
Nàng ta điềm nhiên nhấp một ngụm trà, lấy khăn chấm nhẹ nơi khóe môi:
“Liễu nhi, muội có suy nghĩ gì cứ nói với tỷ, nếu không đồng ý, tỷ cũng không ép muội.
Dù thế nào, tỷ vẫn đứng về phía muội, dù có phải khiến tỷ phu mất mặt.”
Tiểu Liễu bỗng thấy buồn cười.
Nàng thật sự bật cười, một nụ cười vô tư, phô hết hàm răng, bật ra âm thanh khàn đặc, khô khốc khó nghe.
Nàng đứng bật dậy, chống hai tay lên bàn, đột ngột đập mạnh xuống mặt gỗ rồi nhìn chằm chằm Ngọc Nhụy.
Ngọc Nhụy giật mình kinh hãi:
“Liễu nhi, muội làm gì thế?”
Ánh mắt Tiểu Liễu dừng trên bụng nàng ta, khóe môi nhếch lên, khẽ cười.
Ngọc Nhụy đột nhiên căng thẳng, thân mình lùi hẳn lại phía sau, hoảng hốt kêu to:
“Người đâu! Người đâu rồi?!”
Đám nha hoàn và người hầu ùa vào, La thị cũng vội vã chạy theo, cuống cuồng hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Ngọc Nhụy kêu đau bụng, nhanh chóng được người đỡ rời đi.
La thị hấp tấp theo sau.
Tiểu Liễu đứng yên nhìn họ rời khỏi, ánh mắt lạnh như băng, chỉ một thoáng sau liền quay người.
Lần này, nàng rời khỏi Tô phủ mà không bị ai ngăn cản.