Ban đầu họ vẫn còn sống ở căn nhà nhỏ nơi thôn dã, bà mấy lần cột chặt chiếc chum đựng rau, gắng sức vác ra ngoài ném bỏ.
Nhưng lần nào nó cũng quay về nhà trước cả bà.
Ngọn đèn dầu trên bàn lập lòe, cái đầu bà lão ló ra từ trong chum, đôi mắt dê chớp chớp, cái đầu lắc lư, cười khanh khách.
Tần Cơ không hứng thú với linh hồn già nua mục nát của bà Trương, chỉ lấy làm thú vui tà ác mà thôi.
Bà chẳng có cách nào, không thể ném đi, cũng không thể đập vỡ.
Chỉ còn biết ngày này qua ngày khác âm thầm cầu nguyện, mong cái ngày đó vĩnh viễn đừng đến.
Bởi kẻ đã ký khế ước với ma, sẽ không còn đường sống.
Ma xảo quyệt, giảo hoạt, tất cả những cuộc giao dịch đều lấy “mười năm tuổi thọ” làm mồi nhử, lừa người điểm ấn.
Mà quy tắc của khế ước âm dương là người chỉ được giải thoát khi hồn phi phách tán.
Kẻ lập sòng là ma.
Người là hàng hóa.
Hàng hóa chỉ cần điểm ấn, mạng và hồn đều nằm trong tay nó.
Và nếu nó muốn, còn có thể đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Cho nên đêm ấy, Tần Cơ lại lần nữa bò ra từ trong chum, mở miệng đòi Tào Tự Bạch một đứa con.
Tiểu Liễu nhắm chặt mắt, bịt tai, run rẩy từng hồi.
Tần Cơ cười nham hiểm bên tai nàng:
“Ngươi biết không?
Ta nói với hắn, chỉ cần hắn chịu cho ta một đứa con, ta sẽ cho hắn sống lâu trăm tuổi, c.h.ế.t già yên ổn.
Nếu không, ta sẽ lập tức lấy lại tất cả, để hắn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, vợ con hắn cũng không có kết cục tốt đẹp.”
Đêm ấy, ngươi đứng ngoài cửa, chính tai nghe hắn nói: ‘Tiên gia, cọp dữ còn chẳng ăn thịt con’ — ha ha ha ha, ngươi đoán xem, cuối cùng hắn đồng ý hiến cho ta đứa con nào?”
Tiểu Liễu bịt chặt tai, lắc đầu không ngừng.
Thế nhưng giọng Tần Cơ như thấm vào tận óc, vang dội trong đầu nàng.
“Ngươi nghe thấy rồi, ta biết ngươi nghe thấy rồi.
Ngươi đứng đờ người ở cửa, nghe hắn nói sẽ đưa ngươi cho ta, để đổi lấy sự bình an cho cả nhà.
Đứa trẻ đáng thương, khi ấy ngươi sợ đến hóa đá rồi.
Ha ha ha…
Dù hôm sau hắn có định dùng dầu sôi thiêu c.h.ế.t ta, nhưng đêm đó hắn thật sự đã đồng ý.
Hắn rõ ràng biết ngươi sẽ chết, mà vẫn dâng ngươi cho ta.
Hắn đã chọn Ngọc Nhụy và vứt bỏ ngươi.”
Hắn chọn Ngọc Nhụy, vứt bỏ ngươi.
Hắn chọn Ngọc Nhụy, vứt bỏ ngươi.
Hắn chọn Ngọc Nhụy, vứt bỏ ngươi.
Tiểu Liễu bịt tai, gào khóc nức nở.
Đúng vậy. Cha đã chọn Ngọc Nhụy.
Năm ấy, cha lao khỏi xưởng rượu, không kìm nổi vui mừng, kích động hét lên:
“Chết rồi! Chết rồi! Liễu nhi, cha thiêu c.h.ế.t nó rồi, thiêu c.h.ế.t thật rồi!”
“Liễu nhi! Liễu nhi! Con muốn ăn gì, cha đều mua cho con!
Cha thương con nhất! Cả đời này cha sẽ bảo vệ con!”
Cha thương con nhất nên cha đã dâng con cho ác ma.
Nhưng không sao, cha đã thiêu c.h.ế.t nó rồi.
Tiểu Liễu bật khóc không thành tiếng.
Nàng đã nhớ lại, vào cái đêm trăng mờ gió lạnh ấy, chính tai nàng nghe thấy Tào Tự Bạch nói, sẽ hiến con gái Tiểu Liễu cho ma.
Khi đó đầu nàng ù đi, trống rỗng.
Sau đó, chính là bà bà của nàng đã đến tìm, bịt mắt nàng lại, đưa nàng về nhà.
Cô bé năm tuổi ấy, vì không thể chấp nhận sự thật rằng cha đã từ bỏ mình, nên bắt đầu tự thuyết phục bản thân, không ngừng tìm lý do để tha thứ cho cha, rồi lựa chọn quên đi ký ức ấy.
Quả thực, đó là một cơn ác mộng, một ký ức nàng đã chôn vùi từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Tần Cơ lại bắt nàng phải tỉnh táo, bắt nàng đối mặt với sự thật.
Tiểu Liễu không hiểu.
Nàng thực sự không hiểu nổi.
Cha thương nàng nhất cơ mà, rõ ràng là thương nàng nhất kia mà.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Người mà nàng yêu thương nhất khi còn nhỏ, cũng là người duy nhất yêu nàng, vậy mà cuối cùng, giữa nàng và Ngọc Nhụy, ông lại không chút do dự mà chọn Ngọc Nhụy.
Còn người tỷ tỷ thân thiết nhất của nàng, vì muốn cướp vị trí để thay nàng gả cho Tô Miễn, cũng đã làm giao dịch với Tần Cơ.
Giọng Tần Cơ the thé, nụ cười dữ tợn:
“Cái đứa tỷ tỷ ngu ngốc của ngươi, muốn ngươi biến mất nhưng lại không có gan g.i.ế.c ngươi, cuối cùng đã dâng cho ta mười năm tuổi thọ.”
Vì một người đàn ông, nàng ta thà sống ít đi mười năm, cũng muốn ngươi chết.”
Tất cả những gì bà ta nói đều là sự thật.
---------
Trong sân nhà ở quê, có cái chum tương cao hai thước, tĩnh lặng.
Gió thổi qua, lá rơi lả tả.
Năm này qua năm khác.
----------
Cuối cùng, Ngọc Nhụy sắp gả cho Tô Miễn, chuyển vào nhà họ Tô sinh sống.
Trước khi rời đi, nàng và La thị đang thu dọn hành lý.
Xe ngựa nhà họ Tô chờ sẵn ngoài cổng.
Đến lúc đi, La thị vẫn đứng yên trong sân rất lâu.