Sang ngày thứ ba tiệc cưới, Tiểu Liễu bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, suốt cả ngày nàng thấp thỏm không yên, tay chân lạnh toát.
Đêm khuya, cả sơn trại chìm vào tĩnh lặng, trời lạnh căm, chỉ còn nghe tiếng gió thổi vù vù giữa núi rừng.
Quả đúng như nàng đoán, ba ngày uống rượu liên tục, lũ thổ phỉ hầu như đều say khướt.
Tên thổ phỉ béo canh giữ nàng tối nay cũng uống không ít.
Tiểu Liễu cố tình chạy đến gần, cười nịnh nọt, còn rót cho hắn thêm mấy chén.
Hắn tưởng nàng muốn lấy lòng mình, tỏ ra khoái chí, vỗ mặt nàng cười hề hề:
“Ghê thật đấy, con nhỏ câm này càng ngày càng biết nịnh rồi!”
Khi quay lại hang đá, hắn đã ngà ngà say.
Lúc đang loay hoay khóa cửa, Tiểu Liễu bất ngờ áp sát, miệng phát ra mấy tiếng "a a a" rối rít.
Hắn cau mày, gõ vào song sắt:
“Gào cái gì đấy hả?”
Tiểu Liễu đưa một tay quơ quào trước mặt hắn, trong lúc hắn còn mải nhìn, tay kia len qua khe cửa, nhanh như chớp rút lấy chùm chìa khóa từ thắt lưng hắn.
Tên béo say mèm, không hiểu nàng muốn gì, lảo đảo chửi thề mấy câu rồi quay người bỏ đi.
Tiểu Liễu đáp tỉnh bơ, một tay vòng qua eo hắn, gắng sức đỡ dậy.
Tô Miễn khựng lại, cả người bỗng căng thẳng.
Hắn nhìn nàng, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi vẫn im lặng.
Giữa đêm vắng, Tiểu Liễu dìu hắn rời khỏi hang đá.
Trời rất lạnh.
Mấy tên thổ phỉ trực đêm đang túm tụm bên đống lửa, vừa sưởi vừa chửi bới nhau.
Nếu chỉ có một mình, nàng còn có thể tìm cách lẻn qua.
Nhưng giờ có thêm Tô Miễn bị thương, tình thế khó khăn hơn nhiều.
Cả hai rúc vào một góc tường.
Tiểu Liễu móc ra một cây hỏa chiết tử từ trong n.g.ự.c áo.
Vừa nhìn thấy thứ ấy, Tô Miễn đã đoán ra ý nàng, khẽ nói:
“Đốt chuồng ngựa đi.
Trong đó nhiều cỏ khô, lửa cháy lên bọn ngựa sẽ hoảng.”
Tiểu Liễu “ừ” khẽ một tiếng, rồi cúi thấp người như con mèo, dùng cả tay chân bò ra ngoài, cảnh giác từng bước.
Tô Miễn nín thở dõi theo bóng nàng, mắt không rời nửa tấc.
Chẳng bao lâu sau, phía chuồng ngựa bên tây bỗng bốc lên một mảng lửa lớn.
Mấy tên gác phát hiện, lập tức vội vã chạy đi xem.
Tiểu Liễu tranh thủ lúc hỗn loạn, quay lại, dìu Tô Miễn, len lỏi theo đường sau núi mà trốn.
Cuộc đào tẩu này, thật ra nàng đã chuẩn bị từ ngày đầu bị bắt vào trại, tính ra cũng gọi là suôn sẻ.
Chỉ có điều vì Tô Miễn bị thương, tốc độ bị kéo chậm đi rất nhiều.
Cuối cùng, hai người cũng đến được chân núi sau.
Cả hai bám sát vách núi, lần theo con đường nhỏ hẹp một cách cẩn trọng đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay lúc đó, từ trong trại đã có thổ phỉ phản ứng, bắt đầu giương đuốc đi lùng.
Từ xa xa, đã nghe thấy tiếng gào chửi giận dữ.
Tiếng bước chân và tiếng quát tháo mỗi lúc một gần.
Tiểu Liễu và Tô Miễn đều căng thẳng cực độ.
Cả hai đã men theo đường núi được một đoạn khá dài, nhưng vì sát mép vực, không dám manh động.
Cỏ dại tuy nhiều, nhưng chẳng che chắn được bao nhiêu, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Khi tiếng bước chân và tiếng trò chuyện của bọn thổ phỉ vọng xuống từ sườn núi, Tiểu Liễu cắn răng một cái, lao người ôm chặt lấy Tô Miễn, cả hai thuận thế lăn thẳng xuống dưới.
Sống c.h.ế.t có số. Nếu chẳng may rơi xuống vực sâu, nàng cũng chấp nhận số mệnh.
Đường núi quanh co hiểm trở, đá sắc như dao, va vào khiến Tiểu Liễu choáng váng, hoa mắt chóng mặt.
Đến lúc gần chạm đất, Tô Miễn đột nhiên siết chặt cánh tay, kéo cả người nàng ôm vào lòng, vòng ra sau che đầu, lật người ôm lấy nàng.
Bên tai nàng là tiếng hắn rên lên vì đau.
Khi Tiểu Liễu gượng dậy khỏi cơn choáng, mồ hôi lạnh trên trán hắn đã chảy ròng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phút cuối cùng, hắn đã lấy thân mình làm đệm cho nàng, lưng bị đá rạch đến rách cả áo, m.á.u thịt bầy nhầy.
Tiểu Liễu cắn răng muốn đỡ hắn dậy, nhưng vết thương ở chân Tô Miễn quá nặng, đau đến mức chẳng nhích nổi nửa bước, không tài nào đứng lên.
Tô Miễn biết chẳng thể đi tiếp, bèn gằn giọng đuổi nàng:
“Muội đi đi, đừng lo cho ta nữa.”
Nhưng Tiểu Liễu không chịu buông, vẫn cố gắng nâng hắn dậy.
Hắn bắt đầu sốt ruột, bực mình đẩy nàng ra:
“Đi mau!
Chút nữa lỡ bị chúng đuổi kịp thì cả hai cùng chết!”
“Ta mà bỏ huynh lại thì huynh chắc chắn sẽ chết.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Người ai chẳng có lúc phải chết?
Trốn được tới đây, ta đã mãn nguyện rồi.”
“Bớt cao thượng đi, tham sống sợ c.h.ế.t là bản tính con người!
Nếu huynh không sợ c.h.ế.t thì ngay từ đầu đã chẳng trốn cùng ta!”
Tiểu Liễu bướng bỉnh ngồi xổm trước mặt hắn, giơ tay ra hiệu:
“Mau lên! Leo lên lưng ta!”
Giọng nàng gắt gỏng, gấp gáp và sốt ruột cực độ.
Giữa đêm tối, cái thân người cao lớn hơn nàng hẳn một cái đầu, nặng nề đổ xuống lưng nàng.
Trán Tiểu Liễu nổi gân xanh, chân run lập cập, nhưng vẫn cắn răng cõng hắn mà bước đi.
Tô Miễn không dồn hết sức nặng lên lưng nàng, vẫn cố dùng chân chống đỡ, nhưng chính điều đó lại khiến hắn đau đến thấu tim gan.
Đầu hắn tựa lên cổ nàng, không kìm được mà bật khóc: