“Văn minh hiện đại thật cách nuông chiều , khiến họ đủ, cũng chẳng ơn.”
“Tống… Tống Thao, Trương Nhuận Trạch tệ như ngươi .
Hắn bụng, nhiều việc …”
Tống Thao khẽ thở dài:
“Ta .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu , hôm nay chẳng với chuyến .”
Nữ quỷ thành Phong Đô, quả nhiên tính tình cũng chút cổ quái.
Mới ban nãy còn lạnh lùng chê bai, mà chớp mắt bình tĩnh trở , ánh mắt thoáng chút cảm khái:
“Gương , thật ... ngưỡng mộ .”
“Hả?”
Tiểu Điềm Điềm hiểu gì, ngờ rằng nhầm.
Một Vô Thường đắc đạo phi thăng, ngưỡng mộ một phàm nhân sinh – lão – bệnh – tử?
Tống Thao giải thích.
Nàng chỉ khẽ , dậy:
“Chiếc gương , .”
Nàng đương nhiên .
Bởi lúc , chuông dẫn hồn trong lòng bàn tay nàng đang run lên ngừng, vì , nhưng rõ ràng là kích động.
Tựa như gặp bạn cũ lâu ngày xa cách.
Tống Thao lập chú, lập tức biến mất, chui thẳng bên trong chiếc gương đồng.
4.
Chiếc gương đồng hình hoa tám cánh , quả nhiên quái dị đến cực điểm.
Không gian bên trong gương quái lạ, huyễn hoặc, tựa như hàng ngàn hàng vạn tấm gương ẩn hình lặng lẽ phản chiếu những bóng đen hư ảo, lố nhố như biển đầu đen san sát trong bóng tối.
Tống Thao len lỏi bước giữa bóng đen, ngẩng đầu quanh, chỉ thấy khắp nơi mênh m.ô.n.g vô tận, âm khí lẫn huyết vụ tràn ngập, thật chẳng khác gì cảnh giới Hoàng Tuyền.
Nàng lâu, vẫn thấy điểm dừng.
Cuối cùng dứt khoát bệt xuống đất, giữa những bóng đen qua mờ mịt, nâng tay trái lên, lòng bàn tay là chiếc chuông dẫn hồn.
nàng nhanh chóng phát hiện: Chuông kêu nữa.
Lông mày Tống Thao khẽ nhíu , nàng cảm thấy .
Nơi quỷ quái , thể khiến chuông dẫn hồn của nàng trở thành phế vật.
dù nàng cũng là một quỷ tiên tu luyện hơn nghìn năm, cho dù chuông vô dụng, nàng vẫn nhắm mắt , niệm quyết thi triển pháp thuật “Câu Nhiếp Sinh Hồn”.
Hồn phách của Trương Nhuận Trạch rõ ràng đang ở trong chiếc gương .
nàng đợi mãi vẫn hề thấy chút dấu vết nào.
Ngược , câu tới năm con tiểu yêu quái trần truồng nanh dài, run rẩy hiện mặt nàng.
Dẫn đầu là một con đầu bạch tuộc to oành, mà nhận nàng, thanh âm chói tai, lắp ba lắp bắp:
“Tống… Tống… Tống Thao đại nhân…”
Tống Thao mở mắt, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi nhận ?”
“Nhận... nhận !
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta là Nhất Mục Ngũ ,
Sao... nhận vị thần linh của địa giới U Minh chứ!”
“Các ngươi là Ngũ Kỳ Quỷ?”
“Chính... chính là bọn .”
“Sao xuất hiện ở đây?”
“Tống... Tống Thao đại nhân…
Việc... việc dài dòng lắm…
Ngài... ngài đây là nơi nào ?”
“Không .”
“Đây... đây là trong Thủy Nguyệt Kính.
Trong đủ loại yêu quái, ma vật, ma chướng lan tràn — là một nơi... nơi cực kỳ nguy hiểm…”
“Cái đó .
Chuông dẫn hồn của dùng ở đây.”
“Chuông... chuông dẫn hồn ?!
À ... !
Dĩ nhiên là dùng …
Bởi vì cái... cái Thủy Nguyệt Kính chính là khắc tinh... khắc tinh của chuông dẫn hồn...
Chúng... chúng từng là một cặp từ thời thượng cổ... đến thời Lý Đường mới tách ... ”
Nhất Mục Ngũ lắp bắp đến độ xoắn cả lưỡi, con mắt trán cứ nháy nháy, còn bốn mắt còn thì liên tục liếc đông ngó tây, trông bất an.