Kỳ Nữ Dã

Chương 7



Trên đường đến nơi, ta được đối đãi tốt hơn phụ thân, chắc nhờ có Trương Dã Phồn sắp xếp.

 

Nhưng cũng chẳng tránh được lũ cầm thú.

 

Có hai binh lính vì sắc mà nổi tà tâm, lôi ta khỏi xe áp giải định làm bậy.

 

Ta siết chặt gói thuốc độc trước ngực.

 

Sáng hôm sau, đồng bọn bọn chúng sẽ phát hiện…

 

Một tên trượt chân c.h.ế.t đuối trong sông nhỏ, một tên c.h.ế.t dí trên bàn rượu.

 

Còn ta…

 

Chỉ co ro trong xe tù, trải qua một đêm rất “bình thường” của một tội nhân bị lưu đày.

 

Khanh Xuân năm chín tuổi, yếu đuối không ai bênh vực.

 

Khanh Xuân mười bảy tuổi, đã rèn giũa thành thép, lòng dạ và thủ đoạn đều đủ sâu sắc.

 

Ngày tháng lưu đày không thể gọi là dễ chịu.

 

Nhưng dù khổ, vẫn không khổ bằng chín năm đầu đời.

 

Vào những ngày đông lạnh buốt, phải ra ngoài làm việc…

 

Ta đôi khi nhớ đến bàn tay chai sần của mẫu thân.

 

Nếu bà chưa chết, giờ liệu có còn gọi: “Xuân nhi, Xuân nhi”, rồi giành làm hết mọi việc thay ta?

 

Nhưng ta không ngờ…

 

Năm thứ ba lưu đày, cũng là năm ta tròn hai mươi tuổi…

 

Triều đình đại loạn.

 

Ngô Tể tướng bị tố mưu phản, Hoàng đế giận dữ, tru di toàn bộ Ngô gia.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Trong cuộc thanh trừng ấy, quần thần nhân cơ hội đấu đá phe phái, đấu tố lẫn nhau.

 

Chỉ cần có dính chút hơi mưu phản, đều bị trừng phạt nặng.

 

Không biết từ đâu, kéo theo cả Thiệu gia.

 

Một đạo thánh chỉ, xuyên ngàn dặm truyền đến:

 

Thiệu gia – từ lưu đày chuyển sang xử trảm.

 

Ta từng mưu tính g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân.

 

Nhưng chưa từng tính tới – ta phải c.h.ế.t cùng ông ta.

 

Ta không muốn chết.

 

Nhưng từ trước đến giờ, ta luôn có dũng khí để chết.

 

Bởi đời này, chẳng có gì khiến ta phải quá quyến luyến.

 

Khi bị áp lên pháp trường cùng phụ thân…

 

Hắn còn đau xót.

 

Còn ta… bình thản như nước.

 

Khi đao vung lên, ta nhắm mắt lại.

 

Trong tưởng tượng, ta sẽ cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo lướt qua cổ.

 

Nhưng…

 

Không phải tiếng đao c.h.é.m vang lên…

 

Mà là một tiếng hét xé gió:

 

“Dừng đao!!!”

 

Ta mở mắt.

 

Đúng lúc thấy lưỡi đao bên cạnh rơi xuống.

 

Đầu của phụ thân…

 

Lăn khỏi cổ, lăn xuống đất.

 

Hai mắt ông mở trừng, dường như vẫn còn níu giữ hy vọng vì câu "dừng đao" vừa vang lên.

 

03

 

Ta là một nữ nhân, được “phụ thân ruột” cứu về từ pháp trường.

 

Không ngờ đúng không?

 

Ta cũng không ngờ.

 

Thị lang Thiệu – hóa ra không phải cha ta.

 

Phụ thân ruột của ta là người này – Tể tướng họ Khanh – quyền cao chức trọng, chấp chưởng triều chính mười năm.

 

Tuế nguyệt dường như đặc biệt ưu đãi ông.

 

So với mẫu thân ta – người sớm bạc mệnh – thì ông ở tuổi tứ tuần lại trông như ngoài ba mươi.

 

Khí chất ung dung nhã nhặn, đầy phong thái kẻ trên cao.

 

Ông nhìn ta, ánh mắt đau xót:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xuân nhi, con chịu khổ rồi.”

 

Ta cúi đầu, rèm mi rủ xuống, hàng mi run nhẹ, nhỏ lệ vài giọt.

 

Giọng nói mang theo khao khát, lại cũng có chút rụt rè lo sợ:

 

“…Phụ… phụ thân?”

 

Tể tướng Khanh càng thêm áy náy, dịu dàng đáp một tiếng “Ừ”.

 

Năm đó, mẫu thân ta là vợ cả của ông.

 

Tuy chỉ là gia đình khá giả nơi quê nhỏ, nhưng cũng đủ sung túc.

 

Lúc ông vào kinh dự thi, nhà bị cướp.

 

Mẫu thân đang mang thai, một mình chạy trốn lên kinh để tìm ông.

 

Không ngờ giữa đường bị bắt cóc, bán vào kỹ viện ở kinh thành.

 

Lúc ấy, thai còn nhỏ, chưa lộ bụng, khách đến đều cho rằng bà chỉ là một kỹ nữ xinh đẹp bình thường.

 

Thị lang Thiệu thời ấy thuê bà một tháng trọn gói.

 

Mẫu thân vì muốn ta thuận lợi chào đời, liền nói dối rằng ta là con của ông ta, vậy là có thể lấy thân phận tiểu thiếp nhập phủ.

 

Cùng lúc ấy, Tể tướng Khanh đỗ Trạng nguyên khải hoàn về quê.

 

Người đến đón ông đông nghịt.

 

Nhưng ông dõi mắt tìm suốt trong đám người, lại chẳng thấy cha mẹ hay hiền thê xưa.

 

Quan huyện nghênh đón, há miệng định chúc mừng lại nghẹn lời, cuối cùng thở dài:

 

“Trạng nguyên gia… xin thứ lỗi, nghe hung tin trước.”

 

Cha mẹ ông, cùng toàn bộ gia nhân, đều c.h.ế.t trong vụ cướp năm đó.

 

Chỉ có thê tử là bặt vô âm tín.

 

Ông ôm chút hy vọng đi tìm suốt bao năm trời…

 

Mãi đến vụ án Tể tướng Ngô mưu phản, liên lụy ra một tên trộm năm xưa.

 

Kẻ này khi khai tội có nhắc tới một vụ huyết án cũ, nơi đó chính là quê nhà của Tể tướng Khanh.

 

Ông hoảng hốt, lần theo manh mối điều tra, tra đến phủ Thiệu.

 

Rồi phát hiện…

 

Mẫu thân ta đã chết, còn ta… sắp bị xử trảm.

Tể tướng lập tức bỏ hết chính sự trong tay giao lại cho tân tướng khác, đích thân lên đường đến nơi lưu đày.

 

“Là lỗi của phụ thân.”

 

Ông nghẹn ngào nhắm mắt.

 

“Không sớm tìm ra hai mẹ con…”

 

“Bao năm qua…”

 

“Nàng vẫn luôn ở kinh thành.”

 

“Cùng một thành trì, vậy mà chưa từng gặp lại, sao lại đến nỗi này…”

 

Ta đáp, giọng lạnh nhạt:

 

“Là số mệnh trêu người.”

 

Tể tướng Khanh đưa tay lau nước mắt trên má ta:

 

“Đừng khóc. Từ nay về sau, phụ thân sẽ không để con chịu ấm ức nữa.”

 

Tim ta nghẹn lại, đau xót khó tả.

 

Tể tướng cho rằng là số mệnh oái oăm, hai người ở cùng kinh thành mà không thể tương phùng.

 

Nhưng ông không biết…

 

Mẫu thân từng đứng nhìn về phía hoàng thành, tiếc nuối rằng ta không thể như phụ thân – đọc sách, làm quan.

 

Bà từng đứng sau cánh cửa trong phủ Thiệu, lén nhìn quan khách đến dự tiệc.

 

Khi đó, ta cứ tưởng mẫu thân nhìn cho vui, chỉ là xem náo nhiệt.

 

Giờ mới hiểu…

 

Bà nhìn về người trong đám đông ấy – chính là ông – Tể tướng Khanh.

 

Hóa ra, bà luôn biết rõ thân thế của ta.

 

Dù ông danh chấn thiên hạ, thiên hạ phụ nữ ai chẳng biết?

 

Bà sao có thể quên tên phu quân của mình?

 

Bà đặt cho ta cái tên – Thiệu Khanh Xuân.

 

Một chữ “Khanh”, ẩn chứa biết bao nỗi niềm?

 

Vậy mà…

 

Vì sao bà không nói?

 

Vì sao không đi tìm?

 

Vì sao không nói với thiên hạ rằng – bà là chính thất của Tể tướng?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com