Phụ thân ta giờ đã không còn tâm trí nghĩ đến việc gả ta đi.
Còn ta, lại có hứng thú xem xét, lựa chọn.
Lựa đi lựa lại…
Cuối cùng lại chẳng thấy ai hợp mắt.
Mấy kẻ được phụ thân mời đến, ta chẳng thích nổi một ai.
Chỉ có một người – Nguyên Sâm, học sinh của Quốc Tử Giám, đi theo thầy đến, trông còn tạm ổn.
Chỉ tiếc là chưa đỗ công danh, tiền đồ vẫn chưa rõ ràng.
Ta từng đọc văn của hắn, cảm thấy mùa xuân năm sau ít nhất cũng có thể trúng cử tú tài, nếu tốt thì đỗ tiến sĩ.
Người này hiện tại vẫn còn ngây thơ, trong sáng, rất dễ nắm giữ.
Cần phải ra tay trước.
Nghe nói hắn hay đến Nhã Hương Lâu ăn cơm.
Ta sai tiểu đồng theo dõi, chờ đúng lúc, tìm cách tình cờ gặp gỡ.
Không ngờ ta vừa đến đã thấy hắn đứng trước cửa Nhã Hương Lâu, tay cầm một chiếc quạt trắng, ngẩn ngơ nhìn.
Nha hoàn đến thăm dò trở lại, nói:
“Tiểu thư, trên chiếc quạt trắng ấy, viết một chữ ‘Phồn’.”
Ồ?
Thì ra là đang chờ người à?
Quả nhiên…
Chẳng bao lâu sau, một cỗ xe ngựa khác chạy tới, từ trên xe…
Trương Dã Phồn khí thế bừng bừng nhảy xuống.
Nàng ăn cũng thật tốt thật đấy.
Ta vừa để mắt tới ai, nàng liền ăn mất người ấy.
Nha hoàn nhìn sắc mặt âm trầm của ta, dè dặt hỏi: “Tiểu thư, chúng ta…”
“Về phủ.” – ta nghiến răng.
Trên đường về, ta không khỏi nghĩ: nếu nàng thật sự quen với Nguyên Sâm, vậy còn Từ Lưu Nguyệt thì sao?
Nếu nàng đã đoạn tuyệt với Từ Lưu Nguyệt, giờ ta đến tìm hắn còn kịp không?
Hoặc nàng có thể giới thiệu giúp ta?
Ta đi hỏi thẳng nàng.
Nàng ngẩn ra: “Cắt đứt với Từ Lưu Nguyệt? Ta đâu có. Vì sao phải cắt đứt?”
Được thôi.
Chơi thì chơi.
Ai chơi lại được nàng đây?
Ta – vị bằng hữu này của nàng, đúng thế, bề ngoài không hề qua lại, nhưng thực tế… đã là bạn bè đồng mưu như keo sơn từ lâu rồi.
Trong chuyện nắm giữ đàn ông, nàng giỏi hơn ta nhiều.
Bởi vì nàng không có mục đích.
Chỉ cần mình thấy thích, thì giữ.
Không thích, thì bỏ.
Chưa từng nghĩ đến chuyện dài lâu.
Từ năm mười một tuổi, nàng đã bị giam lỏng ở kinh thành.
Nếu phải nói có điều gì khiến nàng kiên trì theo đuổi suốt bao năm…
Chỉ có tự do.
Nàng sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi cái lồng son mang tên “Kinh thành” này.
Còn ta không giống.
Ta muốn bám trụ lâu dài trong thành.
Nơi đây là trung tâm quyền lực, là mạch m.á.u kim ngân.
Ta muốn bước vào trung tâm của trung tâm.
Thế nên, khi ta chọn trượng phu, ta có mục tiêu rõ ràng.
Nếu một người không có giá trị công cụ, vậy hắn khác gì người chết?
Thậm chí người c.h.ế.t còn đỡ phiền.
Đó là sự khác biệt giữa ta và nàng.
Nàng khao khát những cánh đồng tự do vô biên.
Còn ta thì muốn đứng trên đỉnh cao, thu trọn núi sông vào mắt.
Nhưng chúng ta…
Đều không biết phép tắc, đều đại nghịch bất đạo.
Trước khi gặp nàng, ta chưa từng nghĩ đời này mình sẽ có bạn.
Mùa xuân năm sau, Nguyên Sâm đỗ Trạng nguyên.
Mà bằng hữu tốt của ta, không hiểu nổi cơn gió nào, đá luôn Trạng nguyên ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta hỏi nàng vì sao.
Nàng đáp: “Chán rồi.”
Một chữ "chán", khiến vị Trạng nguyên khóc đỏ cả mũi.
Ta âm thầm bội phục Từ Lưu Nguyệt.
Hắn thực sự lợi hại.
Biết bao nam nhân quanh nàng đến rồi đi.
Chỉ có hắn vẫn vững vàng không đổi.
Vị trí chính thất, quả thực vững như bàn thạch.
Còn kẻ vừa bị “đá” – Trạng nguyên Nguyên Sâm ấy à?
Ta chẳng ngại dùng lại đồ bạn bỏ.
Để ta làm kẻ thu dọn tàn cuộc cũng được.
Rõ ràng ta không phải kiểu người hắn thích.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn nhu mì, quy củ lễ phép của ta, chẳng lay động được lòng hắn.
Nhưng không sao.
Phần lớn nam nhân khi cưới vợ, không phải vì yêu, mà là vì có lợi.
Dù Nguyên Sâm từng thuần khiết đi nữa, thì giờ cũng vĩnh viễn mất đi người mình yêu, sau này thành thân, vẫn phải cân nhắc lợi ích.
Huống hồ…
Cha chồng của tỷ tỷ ta vừa được phong Tể tướng.
Phụ thân ta vừa thăng làm Thượng thư.
Cả hai đều đang như diều gặp gió.
Cưới ta, với Nguyên Sâm, là lựa chọn tốt nhất.
Dù phụ thân ta có mơ cao, muốn gả ta cho người trong hoàng thất…
Thì với tình hình hiện tại, Nguyên Sâm vẫn là môn đăng hộ đối.
Ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ:
– Làm sao tiếp cận Nguyên Sâm.
– Khi nào nói chuyện lợi hại.
– Làm sao khóc lóc khiến phụ thân mềm lòng.
Nhưng…
Tai họa giáng xuống.
Một bản mật tấu quân sự do cha chồng của tỷ tỷ ta xử lý, bị rò rỉ sang sứ thần Nhật quốc.
Khiến quân đội triều đình đại bại ở toàn tuyến Đông Hải.
Không lâu trước đó…
Tướng quân Đông Hải – phụ thân của Từ Lưu Nguyệt – tử trận.
Giờ đây, Đông Hải không còn ai có thể trấn thủ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Triều đình phẫn nộ.
Tra ra: chính tỷ phu của ta, khi ấy giữ chức Hồng Lư Tự Khanh, uống rượu lỡ lời, lộ cơ mật.
Tội ấy, phán tử hình.
Cha chồng vừa mới ngồi vào ghế Tể tướng, liền bị trời giáng gậy gộc.
Tỷ phu đẩy hết tội lên tỷ tỷ ta.
Hắn nói: hôm đó mở tiệc đón tiếp sứ thần Nhật quốc, thấy tỷ ta liếc mắt đưa tình với đối phương, còn hắn dù say nhưng vẫn nhớ rõ mình là thần tử, sao có thể sơ suất?
Hắn dựng sẵn mọi chứng cứ:
– Nha hoàn “tận mắt” thấy tỷ tư thông.
– Tiểu đồng “thấy” tỷ lẻn vào thư phòng.
– Thậm chí còn mời được một khóa sư từng dạy tỷ mở khóa…
Khi binh lính phá cửa xông vào…
Tỷ ta …treo cổ c.h.ế.t trên xà nhà.
Lúc nghe tin, ta sững sờ.
Nàng c.h.ế.t rồi.
Ta sau này biết báo đáp ai?
Cả đời này, ta chỉ nhận mỗi nàng là ân nhân.
Phụ thân ta giữ im lặng.
Còn cảnh cáo mọi người trong phủ: tỷ tỷ là tự sát vì sợ tội, ai nấy ngậm miệng cho chặt.