Kỳ Nữ Dã

Chương 23



Có lần Từ Lưu Nguyệt bị phong hàn, ta vào cung thăm hắn.

 

Người này trời sinh tuấn mỹ, hai mươi năm trôi qua, thời gian chẳng những không làm hao mòn phong thái, mà còn tô điểm thêm phần khí độ.

 

Dù đang bệnh, hắn vẫn đẹp đến nao lòng.

 

Hắn vừa ho khan vừa phê tấu chương.

Một đế vương cần mẫn đến đáng ngưỡng mộ.

 

Thế nhưng, theo dự định năm xưa của hắn, lẽ ra ở tuổi bốn mươi, hắn đã truyền ngôi cho người thừa kế xứng đáng, rời khỏi kinh thành, theo đuổi ái tình của mình.

 

Là ta kìm hắn lại.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Vì ta thèm khát ngai vàng.

 

Hắn sợ thái tử không đối phó nổi ta, sợ Cam Thanh không trấn áp được ta, đành phải tự mình ngồi giữ ngai vàng, quyết chiến cùng ta đến cùng.

 

Nhưng bởi giữa ta và hắn, còn có một người mà cả hai cùng trân quý, nên chúng ta chẳng thể ra tay thật sự tàn độc.

 

Cả hai đều đang chờ, xem ai sống dai hơn ai.

 

“Khanh Xuân,” hắn nói, “ngươi có tài, nhưng tính tình quá tàn bạo, không thích hợp làm chủ thiên hạ.”

 

Ta nghĩ thầm: Có gì mà không hợp? Ta lên ngôi rồi, thì tự nhiên sẽ hợp thôi.

 

Ta trợn mắt khinh thường.

 

Chợt nhớ ra mục đích vào cung, ta lấy từ tay áo ra một phong thư, đưa cho hắn:

“Thư của Trương Dã Phồn gửi ngươi, chẳng biết vì sao lại lạc đến phủ ta, cầm lấy.”

 

Mi dài của Từ Lưu Nguyệt khẽ run, hắn đưa tay nhận lấy, mở thư ra đọc kỹ.

 

Chẳng rõ trong thư viết gì, chỉ thấy một giọt lệ rơi xuống, thấm ướt mặt giấy.

 

Hắn ôm mặt, nghẹn ngào:

“Khanh Xuân, ta thực sự hận ngươi.”

 

Hắn hận, thì đã sao?

 

Ta sẽ không vì mối tình đẹp đẽ của hắn mà từ bỏ dã tâm của mình.

Cũng như hắn sẽ không vì tình yêu đó mà từ bỏ trách nhiệm với thiên hạ.

 

Thế gian khó vẹn đôi đường, đã chọn con đường nào, thì nên nhất tâm đi đến cùng.

 

Luyến tiếc quá khứ, chỉ chuốc thêm khổ đau.

 

Nhưng có ai thực sự làm được điều ấy?

 

Ngay cả một “gian tướng” m.á.u lạnh vô tình như ta, đôi lúc vẫn không khỏi nhớ về ngày xưa…

 

…Những điều ấy, chẳng tiện đem kể cho người ngoài.

 

So với ta – một “gian tướng” mang đầy tai tiếng – thì danh tiếng trong dân gian của Cam Thanh, phu quân ta, tốt hơn nhiều.

 

Sau khi ta nắm quyền Hình bộ, nàng liền biết tiến biết lui, từ chức Thượng thư Lễ bộ, rút lui khỏi triều chính, rong ruổi khắp các vùng làm quan thân dân. Quản lý nông nghiệp, thủ công, thương nghiệp, giáo dục và khai hóa. Nàng khuyến khích nữ tử tham gia vào mọi ngành nghề sản xuất của xã hội. Khi bước sang tuổi sáu mươi, nàng đến Quốc Tử Giám, chuyên quản giáo dục.

 

Người người cảm thán:

Cam đại nhân làm quan mấy chục năm, vì nữ giới, vì bách tính tầng lớp dưới mà lập được biết bao công trạng, quả là tướng hiền trong hàng tể tướng.

Lại càng cảm thấy kỳ lạ: Cam đại nhân thân là nam nhi, vậy mà cả đời chỉ vì chuyện nữ giới mà khổ tâm.

Còn thê tử ngài– tức là ta, Khanh Xuân – đường đường là nữ nhi, lại chỉ lo mưu cầu quyền thế, bị lợi danh làm mờ mắt, lòng dạ độc ác như rắn rết.

 

Ta cũng cho là như vậy. Nhưng lại không cảm thấy hổ thẹn hay xấu hổ gì cả.

 

Cam Thanh thì nói, nàng xem ta là chiến hữu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta bảo:

“Ta và nàng không cùng chí hướng, không cùng đường đi.

Nàng yêu dân thương thiên hạ, ta chỉ sống vì tư dục.

Nàng nhân từ khoan dung, ta thủ đoạn bất chấp.”

 

Nàng nói:

“Khác đường mà cùng đích.”

 

“Nữ tính của ngươi, phù hợp với quyền thế của ngươi.

Dù ngươi có làm gì hay không làm gì, thì bản thân ngươi đã là một thanh kiếm xuyên thấu thế giới này rồi.”

 

Than ôi, chỉ là thanh kiếm, thì cũng khó thoát khỏi rỉ sét.

Dã tâm từng cuồng vọng ấy, đến c.h.ế.t vẫn chưa thành toàn.

 

Năm ta sáu mươi tư tuổi, bệnh nặng nằm liệt giường.

 

Nghe tin ta nguy kịch, Cam Thanh từ trong cung vội vã quay về, vì quá gấp mà bước đi tập tễnh, không còn vẻ đoan trang thường ngày.

 

Ta gắng gượng đợi đến khi nhìn thấy nàng lần cuối. Nhưng đã không còn sức để nói lời nào nữa.

 

Ta nhắm mắt lại.

 

Để nàng lại một mình nơi trần thế.

 

Ta có dã tâm của ta.

Nàng cũng có lý tưởng của nàng.

 

Ta biết nàng luôn mang theo một giấc mơ:

Nàng muốn tất cả nữ nhân đều có cơ hội đường đường chính chính đứng giữa triều đường.

 

Vì vậy, nàng tự xin đi làm quan địa phương, bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất, từ nền tảng cơ bản nhất, để xây móng cho nữ tử muốn tiến thân.

 

Nhưng đến lúc ta chết, vẫn chưa được thấy nàng biến lý tưởng ấy thành hiện thực.

 

Ba mươi năm qua, triều đình trước ta chỉ có duy nhất một nữ tử trèo lên đỉnh cao quyền lực – một nữ quan bước ra từ tà đạo.

 

Ngay cả ta – chiến hữu mà nàng hãnh diện nhất – cũng thường bị cho là chẳng giống nữ nhân.

 

Ta thủ đoạn tàn độc, lòng dạ rắn rết, g.i.ế.c người như ngóe, dường như là linh hồn nam nhân lạc vào thân xác nữ nhi.

Không ít người, chẳng coi ta là nữ tử.

 

Thế nhưng sau khi ta chết, trên bia mộ, nàng không màng lời khuyên can của người khác, kiên quyết khắc thêm ba chữ sau tên ta:

 

"Kỳ nữ dã." (*)

Khanh Xuân, kỳ nữ dã.

Kỳ nữ  dã: Nữ nhân phi thường.

 

Phiên ngoại

 

Hậu nhân viết lại:

 

Năm Hội Tuyên thứ bốn mươi hai: thê tử qua đời.

 

Năm Hội Tuyên thứ bốn mươi sáu: mắc bệnh nặng giữa mùa đông, tự biết chẳng còn bao ngày, lòng vẫn còn điều chưa làm được.

 

Năm Hội Tuyên thứ bốn mươi bảy: Thân mang bệnh vẫn cố sửa đổi lại luật pháp.

 

Năm Hội Tuyên thứ bốn mươi tám, tháng Chín: Cam Thanh mất, trong cùng tháng, em vợ - Khanh Thu cũng qua đời.

 

Năm Hội Tuyên thứ bốn mươi chín, tháng Ba: luật mới ban hành, lần đầu tiên ghi rõ “nam nữ đồng khoa cử”.

 

Tháng Tư: Hoàng đế băng hà bên án thư, thọ bảy mươi hai tuổi.

 

(Hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com