Kỳ Nữ Dã

Chương 21



"Đại nhân!" – người kiểm danh lấy lại tinh thần, vội bẩm báo – "Người phụ nữ này làm loạn đòi vào thi, thuộc hạ đang xử lý."

 

Cam Thanh liếc ta một cái, lại nhìn đám tiểu lại định bắt ta, sau cùng dừng mắt trên tên kiểm danh: "Ngươi đã kiểm danh chưa?"

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

"Hả?" – tên kia ngơ ngác, rồi nhìn xuống sổ – "Ờ… có tên thật…"

 

"Vậy sao còn không cho vào?"

 

"Hả?"

 

Mọi người nổ tung trong đầu: "Cái gì cơ?"

 

Cam Thanh dường như chỉ nói điều hiển nhiên: "Đứng ngây ra đó làm gì? Tránh đường cho nàng vào."

 

"Nhưng mà, nàng ta là… là nữ nhân!" – tên kiểm danh líu lưỡi.

 

Cam Thanh hỏi ngược lại: "Luật pháp nào quy định nữ nhân không được thi?"

 

Không có.

 

Ai cũng ngầm mặc định người đi thi là nam, nhưng luật pháp chưa bao giờ ghi rõ. Một sự coi thường rất đỗi trần trụi.

 

Tên kiểm danh đứng đơ như gỗ – sao vị đại nhân này lại khác thường thế?

 

Chưa kịp nói gì, Cam Thanh tiếp lời: "Bổn quan từng làm ở Bộ Hình nhiều năm, thuộc luật như lòng bàn tay. Nếu muốn tranh luận, e là các ngươi không phải đối thủ."

 

Ta thì ngồi xem kịch, cười híp cả mắt.

 

Cam Thanh tiến đến, đứng trước mặt ta, bình thản: "Phu nhân, ngồi dưới đất không hợp lễ nghi."

 

Ầm — cả đám đông như muốn nổ tung.

 

Người kiểm danh ú ớ: "A… a…"

 

Xung quanh xì xào:

 

"Thì ra là phu nhân của Thượng thư Bộ Lễ?!"

 

"Thế mà nãy giờ còn đi kiện tận Thượng thư…"

 

"Chắc chắn là ‘đi cửa sau’ rồi! Không thì sao tên nàng lại có trong danh sách?"

 

"Ai chả biết rể của Tể tướng tình cảm thắm thiết, bao năm rồi chẳng nạp thiếp sinh con."

 

"Nhưng tình cảm tốt thì cũng không thể cho vợ đi thi hộ chứ! Lố bịch!"

 

Hiệu ứng rất tốt. Ta cực kỳ hài lòng.

 

Tên kiểm danh hùng hổ chắn trước cửa, bi tráng hét lên: "Dù là phu nhân của đại nhân, cũng không thể vào! Muốn vào, phải bước qua xác ta!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cam Thanh khoác vai ta, bước đến: "Sắp khai mạc rồi. Nếu chờ người truyền lệnh từ cung điện về thì e là đã trễ. Đến lúc Hoàng đế đồng ý, ngươi khiến phu nhân ta lỡ mất thi, vậy thì phải chịu tội thế nào?"

 

Tên kia nghẹn họng: "Nhỡ Hoàng thượng không đồng ý thì sao?"

 

Ta nhún vai, đập vai Cam Thanh: "Không sao. Chẳng phải còn có đại nhân nhà ngươi đỡ lưng? Giấy tờ của ta hợp lệ, tên tuổi chính xác, không vi phạm gì. Lỡ có chuyện thì đổ hết cho ta, bảo ta ép ngươi ấy mà."

 

Tên kiểm danh… động lòng rồi.

Ta như mong ước mà bước vào trường thi. Đồng thời cũng biết, Cam Thanh đang gánh chịu áp lực cực lớn để hộ tống ta đi hết con đường này.

 

Lần này, nàng coi như đối đầu với cả thiên hạ.

 

Ta không rõ tình hình bên ngoài ra sao, lo nghĩ cũng vô ích, bèn dồn toàn bộ tinh thần vào tờ giấy thi trước mặt.

 

Kỳ thi hội của triều đình kéo dài sáu ngày, ta an ổn mà trải qua cả sáu ngày ấy trong cống viện.

 

Phải nói thật lòng, Cam Thanh đôi lúc có phần lắm lời, nhưng quả thực đáng tin vô cùng.

 

Đến khi ta ra khỏi trường thi, mới hay trong mấy ngày ta thi cử, Từ Lưu Nguyệt mang bệnh, đóng cửa không tiếp khách, không phê tấu, triều đình như rắn mất đầu.

 

Tể tướng Nguyên Sâm không lên tiếng, Cam Thanh thì nắm toàn quyền thi cử trong tay với cương vị Thượng thư Lễ bộ, thậm chí còn điều động thế lực cũ ở Hình bộ để nhốt vài người vào ngục, chỉ để bảo toàn sự công chính cho cuộc thi.

 

Có người khóc lóc đi cầu cứu Nguyên Sâm, hắn xoa trán thở dài:

“Chỉ tại Thượng thư Lễ bộ ngày thường quá dễ chịu, khiến các người lầm tưởng hắn là trái hồng mềm. Thế sao các người không đi làm Thượng thư đi? Cam Thanh lần này thật sự nổi giận rồi, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng xen vào nữa.”

 

“Nhưng mà… nhưng mà ngài ấy chỉ là Thượng thư, còn ngài vẫn là Tể tướng mà! Ngài định mắt nhắm mắt mở nhìn nàng đảo lộn cương thường sao?”

 

“Cương thường là thứ gì vậy?”

Nguyên Sâm bỗng lộ ánh mắt sắc lạnh, “Ngươi đi hỏi đương kim Hoàng đế xem, ngài ấy đăng cơ thế nào?”

 

Kẻ kia chột dạ, không dám nói gì nữa.

 

Nguyên Sâm khẽ thở dài:

“Hãy vui lên, ngươi và ta có may mắn, được sống trong thời đại sắp thay đổi này.”

 

Không cầu được Nguyên Sâm, lại có người tìm đến phụ thân ta, nguyên là Tể tướng tiền triều, nhưng cũng không gặp được. Chỉ nghe gia nhân từ chối:

 

“Tể tướng đang ngủ, mời về cho.”

 

Kẻ kia thì thầm:

“Từ sau khi triều đại đổi ngôi, lão Tể tướng cứ ngủ mãi… than ôi, …”

 

Sau khi ta ra khỏi trường thi, Từ Lưu Nguyệt cuối cùng cũng gắng gượng thân bệnh mà lên triều. Đón chờ y là hàng loạt tấu chương luận tội Thượng thư Lễ bộ Cam Thanh lạm quyền, dung túng phu nhân là ta tham gia khoa cử.

Các đại thần dõi mắt nhìn Hoàng đế. Thấy ngài vươn tay định lấy tấu chương, ai nấy mừng rỡ. Nào ngờ—Hoàng đế lại đẩy đám tấu chương ấy sang một bên.

 

Ngài lười biếng nói:

“Khoa thi thi xong chưa?”

 

Nhất thời không ai dám lên tiếng.

Có người đánh hơi được thái độ của ngài, dè dặt đáp:

“Bẩm, hôm qua đã kết thúc.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com