Kỳ Nữ Dã
Nàng tức tối đi hai bước dù chân còn đau, rống lên:
“Các ngươi đúng là lũ điên! Ta không chịu nổi nữa! Ta phải đi!”
Thấy nàng mắng, ta ma xui quỷ khiến đưa chân ra ngáng đường
“Ái da!”
Nàng ngã sấp mặt, ngẩng đầu lên giận dữ:
“Ta đã nói mà, ngươi là đồ điên!”
Nàng nói đúng…
Nhưng ta không chịu nổi cái thái độ ta đúng, ta cao thượng của nàng.
Ta đứng dậy, từ trên nhìn xuống:
“Đúng, ngươi nói có lý.”
“Nhưng ngươi cũng nói rồi đấy—thế gian này điên loạn như thế, thì phụ nữ sống kiểu gì?
Ngươi từng sống ở một thế giới không quá điên, nên ngươi mới ngạo mạn.
Còn bọn ta thì sao?”
Ta chỉ vào Trương Dã Phồn:
“Nàng ấy, võ nghệ đầy mình, cha là đại tướng quân danh chấn thiên hạ.
Nếu là con trai, giờ này ít nhất cũng là tiểu tướng quân.
Giờ thì sao?
Một Từ Lưu Nguyệt cũng từng có xuất thân giống nàng, không nhập ngũ mà theo đường văn, giờ quyền khuynh triều dã.
Người ta sắp sửa diệt rồng đoạt ngôi,
còn nàng ấy vẫn làm con tin cho Thái tử!”
Ta chỉ vào chính mình:
“Ta, để báo thù nhà họ Thiệu, bị đày, bị xử chém, muốn tồn tại phải chịu đủ lạnh nhạt, kỳ thị.
Nếu là đàn ông, ta cần phải hy sinh thế sao?”
Cam Thanh nằm trên đất, khàn giọng:
“Vậy thì thay đổi.
Thay đổi cả cái thế giới này.”
Hừ. Ai mà chẳng muốn?
“Ta thì muốn lắm chứ, thậm chí còn muốn làm hoàng đế nữa kia!
Nhưng ngươi nói thử xem, ta làm bằng cách nào?
Ngươi nhìn Từ Lưu Nguyệt, hắn muốn xé trời mở đất, có thể đỗ trạng nguyên, có thể thăng quan tiến chức, có thể nắm giữ binh quyền.
Còn ta thì sao?
Ta chỉ mới thốt lên rằng ‘thân nam thật tiện’, mà ngươi đã phản ứng mạnh như thế?
Ta thấy, ngươi mới là người không có đầu óc đấy.”
“Ngươi muốn thay đổi thế đạo, ai thay đổi giúp ngươi?
Là Từ Lưu Nguyệt sao?
Dù sao hắn cũng vẫn là một nam nhân!”
“Ngươi miệng đầy đạo lý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ ngây thơ, tay không xông vào hổ huyệt mà thôi.”
Cam Thanh đáp:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Có thể.”
Hả?
Nàng lồm cồm đứng dậy, lặp lại một lần nữa:
“Có thể.”
—Quá đỗi hoang đường.
Người kia bỗng nhiên lại phát điên, tập tễnh bước quanh đống lửa rực cháy mấy vòng, sau đó ngửa đầu cười lớn:
“Ta nói rồi mà, tại sao ông trời lại ban cho ta một thân xác đàn ông, thì ra là vì chuyện này.”
Nàng lại ngồi xuống, ánh mắt lướt qua Trương Dã Phồn, rồi lại nhìn sang ta:
“Chuyện này ai làm? Ta làm.
Ta không phải đàn ông, nhưng ta mang thân xác nam nhân. Việc này, là mệnh trời dành cho ta.”
“Khanh Xuân, nếu ta làm được, sau này ngươi cũng sẽ làm được.
Ngươi làm được rồi, thì hàng ngàn hàng vạn nữ nhân sau này cũng sẽ làm được.”
Đêm đông lạnh thấu xương.
Hang núi yên ắng đến đáng sợ.
Chỉ còn tiếng củi cháy tí tách vang lên bên đống lửa.
Máu trong người ta vẫn đang sôi sùng sục.
Thế nhưng—
“Đang tuyết rơi.”
Trương Dã Phồn quay mặt ra cửa hang thì thầm.
Vì tranh cãi quá lâu nên giờ chúng ta mới nhận ra…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người dưới núi mãi chưa tìm đến nơi.
Bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ.
À, cũng có người đến rồi—là tiểu nha hoàn Tiểu Vu của Trương Dã Phồn, không hiểu sao lại lần mò được đến đây.
Nhưng chỉ một mình nàng thì giúp được gì chứ?
Tuyết bắt đầu rơi dày, báo hiệu một đêm tuyết lớn phong kín cả núi.
Ta nhìn lại bản thân, nhìn Tiểu Vu, rồi lại nhìn hai người toàn thân đầy m.á.u bên cạnh.
Máu trong người đang sục sôi bỗng chốc đông cứng.
Đêm dài đằng đẵng.
Mấy người chúng ta co ro bên nhau sưởi ấm.
Trương Dã Phồn là người bị thương nặng nhất, bắt đầu sốt cao:
“Tiểu Xuân, ta… sắp c.h.ế.t rồi phải không?”
Nếu đến mai vẫn không ai tìm thấy chúng ta, đúng là chỉ còn nước chết.
Cả hang núi bị tuyết vùi kín, người khỏe còn khó sống sót, huống gì là mấy kẻ tàn tật như chúng ta.
Cam Thanh thở dài:
“Cố mà chịu đựng thôi.”
Không biết đã qua bao lâu, Trương Dã Phồn ngất lịm đi, Cam Thanh cũng dần thiếp ngủ.
Ta không dám ngủ, mở to mắt cầm cự đến sáng.
Cam Thanh tỉnh dậy, khẽ vỗ vào vai ta:
“Ngươi chợp mắt một lát đi.”
Ta liếc nhìn chân nàng, không nói gì, ôm chặt Trương Dã Phồn đang mê man, nhắm mắt lại.
Thân thể nàng khi lạnh như băng, khi lại nóng rực.
Ta siết chặt tay, lo lắng khôn nguôi.
Ý thức dần mơ hồ, quay về năm ta mười bốn tuổi trong buổi săn mùa đông năm ấy
Khi đó nàng cõng ta m.á.u me đầm đìa cùng xác huynh trưởng, lê lết từ vùng cấm xuống núi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Tiểu Xuân, đừng chết, gắng lên…”
Giờ đây, đến lượt nàng…
Ngươi cũng phải gắng sống sót đấy.
Không biết lại qua bao lâu, Cam Thanh gắng gượng chống kiếm đứng lên:
“Không được rồi, ta phải đi kiếm chút đồ ăn.”
Chưa đi được mấy bước đã ngã khuỵu xuống.
Sắc mặt nàng trắng bệch, môi tím tái.
Ta thở dài:
“Để ta đi.”
Vừa định đứng dậy thì từ xa xa truyền đến tiếng gọi ồn ào.
Ta và Cam Thanh nhìn nhau—Cuối cùng cũng đến rồi!
Không bao lâu sau, cửa hang hiện ra một đám người đông nghịt.
Người đi đầu mắt đỏ hoe, lao thẳng vào hang, vừa chạy vừa trượt ngã, làm một màn đại lễ không ai mong đợi.
Miệng còn gào khóc:
“Đồ đàn bà xấu xa này! Ta không hề lo cho ngươi đâu!”
Trong khoảnh khắc ấy, dây thần kinh căng chặt trong ta bỗng lỏng ra, trước mắt tối sầm.
Tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm trong phòng ngủ phủ Tể tướng.
Khanh Thu gục đầu bên giường khóc rưng rức, tiếng nức nở như quạ kêu khiến đầu ta ong ong.
“Đồ đàn bà xấu xa, c.h.ế.t luôn trong hang cho rồi, nửa sống nửa c.h.ế.t thế này, phủ Tể tướng lấy đâu ra tiền chữa cho ngươi…”
“Không phải còn… có ta kiếm tiền sao…”
Ta yếu ớt lên tiếng, cố gắng đưa tay xoa đầu hắn.
Tiếng khóc lập tức im bặt.
Hắn "soạt" một tiếng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ta, rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ chạy.
Trong khi dưỡng thương ở phủ Tể tướng, ta cũng ngầm sai người theo dõi Cam Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com