Kính Sơn Thủy

Chương 4: Trà sữa vị truyền thống.



Bảng biểu mà cậu gửi là bảng khảo sát hoàn cảnh gia đình, cần có chữ ký của phụ huynh.

Thật ra loại bảng này mọi người thường tự điền rồi tự ký, nhưng Giản Như lại có sự cố chấp đặc biệt ở khoản này, nhất định phải tự mình ký.

May mà thời hạn nộp bảng là sau khi kết thúc huấn luyện quân sự nên cũng không vội, Giản Hạnh định sau đợt huấn luyện sẽ tìm bà ký sau.

Trước giờ tự học buổi tối, Giản Hạnh và Hứa Lộ ra ngoài ăn cơm.

Trong lúc ăn, Hứa Lộ cứ lẩm bẩm mãi: "Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng sắp xong rồi."

Giản Hạnh nói: "Chẳng phải còn ba ngày nữa sao?"

"Ngày cuối chỉ là duyệt binh thôi, tức là còn hai ngày, hai ngày thôi đó! Gần ngay trước mắt!" Hứa Lộ vô cùng phấn khích.

"Gần ngay trước mắt cái gì chứ?" Đột nhiên có người đặt bát xuống bên cạnh Hứa Lộ.

Giản Hạnh và Hứa Lộ đồng loạt nhìn sang, là Lâm Hữu Lạc.

Lâm Hữu Lạc rõ ràng đã bị rám nắng, làm hàm răng trông càng trắng hơn, cậu nhe răng cười: "Trùng hợp ghê."

Hứa Lộ dùng khuỷu tay huých cậu một cái, mặt đầy vẻ chán ghét: "Ai cho cậu ngồi đây hả?"

Lâm Hữu Lạc "chậc" một tiếng, nói: "Bạn cùng lớp với nhau sao lại thiếu tình thương thế? Không thấy quán nhỏ này hết chỗ rồi à?"

Hứa Lộ trợn mắt, không thèm để ý đến cậu nữa.

Ăn xong, ba người cùng nhau quay về. Đi ngang qua một tiệm trà sữa, Lâm Hữu Lạc huých nhẹ vai Hứa Lộ: "Uống trà sữa không?Anh đây mời cậu."

Hứa Lộ không đứng vững, suýt nữa thì ngã.

Lúc này trên đường có khá nhiều người, Hứa Lộ loạng choạng mấy bước, cảm thấy mất mặt, mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể bóp chết Lâm Hữu Lạc tại chỗ.

Lâm Hữu Lạc vội vàng cầu xin tha mạng, nhanh chóng chạy vào tiệm trà sữa, vừa chạy vừa nói: "Đợi đấy nhé, lát nữa mang ra cho cậu!"

"Đợi cái con khỉ!" Hứa Lộ tức đến mức chửi thề.

Giản Hạnh cười hỏi: "Muốn đợi không?"

Hứa Lộ bực bội trả lời ba chữ: "Đợi thì đợi."

Lúc này trong tiệm trà sữa khá đông người, chắc phải xếp hàng. Vị trí Giản Hạnh và Hứa Lộ đang đứng lại hơi chắn lối, thấy Lâm Hữu Lạc mãi không ra được, hai người đành nép sang bên.

"Cậu muốn qua đó xem không?" Có lẽ vì chờ đợi hơi chán, Hứa Lộ hỏi Giản Hạnh, "Xem có những vị gì?"

Giản Hạnh đáp: "Được."

Hai người từ ven đường đi về phía cửa tiệm.

Sắp đến nơi, khóe mắt Giản Hạnh thoáng bắt gặp một bóng người, cô khựng lại, quay đầu nhìn sang thì thấy trước cửa một cửa hàng cách đó không xa có mấy người đang đứng.

Trong đó có Từ Chính Thanh.

Những người khác thì kẻ ngồi xổm, kẻ đứng, thậm chí có người còn thản nhiên ngồi bệt luôn trên bậc thềm. Chỉ có Từ Chính Thanh là ngồi trên chiếc xe điện của ai đó trước cửa tiệm, một chân gác lên bàn đạp, chân kia chống xuống đất. Bên cạnh chân đang đặt trên bàn đạp là một cốc trà sữa, đã uống được một nửa, hình như là vị truyền thống.

Cậu cúi đầu, không biết đang nhìn gì.

Từ góc độ của Giản Hạnh, cô chỉ thấy được chiếc chân gác lên và đường nét góc nghiêng của cậu.

Bỗng nhiên, có người ngồi sau cậu vỗ nhẹ một cái, Từ Chính Thanh quay đầu lại, thứ trong tay cậu cũng lộ ra — là một chiếc điện thoại.

Giản Hạnh lờ mờ nghe thấy người kia hỏi cậu:

"Cậu làm gì đấy? Đang nhắn tin với cô em nào à?"

Từ Chính Thanh cười chửi một câu: "Cút đi."

Nhưng lại không phủ nhận.

Ánh mắt Giản Hạnh khẽ dao động, cô dời mắt đi, bước về phía tiệm trà sữa.

Lâm Hữu Lạc vừa hay đi ra, cùng cậu còn có một người quen — Giang Trạch.

Giang Trạch cầm trên tay mấy cốc trà sữa, chắc chắn không phải chỉ mua cho riêng mình.

Lâm Hữu Lạc và Giang Trạch trò chuyện khá lâu mới đi lại chỗ họ. Hứa Lộ đợi đến phát bực, tiện miệng hỏi:

"Hai cậu nói gì thế? Chậm chết đi được."

Lâm Hữu Lạc đáp: "Chuyện của đàn ông con trai, con gái đừng hỏi."

Bọn họ vẫn đang ở độ tuổi thường được gọi là con trai con gái, nam sinh nữ sinh, bỗng dưng lôi mấy từ kiểu người lớn ra khiến không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng một cách khó hiểu.

Tai Hứa Lộ đỏ ửng, cô tức đến mức đá cho Lâm Hữu Lạc một phát, không thèm lấy trà sữa mà quay đầu bỏ đi luôn.

Lâm Hữu Lạc cạn lời, quay sang hỏi Giản Hạnh: "Cậu uống gì? Lấy luôn ở chỗ cậu ấy đi."

Giản Hạnh liếc nhìn Giang Trạch, có vẻ anh ta không nhận ra cô, liền mở túi ra nói: "Có khá nhiều vị đấy, nhìn rồi chọn đi."

Lâm Hữu Lạc đứng bên cạnh gợi ý: "Lấy cho Hứa Lộ vị dâu tây đi, cái màu hồng ấy."

Giang Trạch nói: "Bạc hà cũng ngon lắm, cái màu xanh lá ấy."

Giản Hạnh nhìn mấy cốc còn lại, tất cả đều cùng một màu, trông giống vị truyền thống.

Cô không nói gì, Giang Trạch lại lên tiếng:

"Mấy cốc còn lại đều là vị truyền thống."

Giản Hạnh đáp: "Vậy tôi lấy vị truyền thống đi."

Giang Trạch cười nói: "Em gái cũng biết điều đấy, vị bạc hà là tôi để dành cho mình."

Giản Hạnh cũng mỉm cười: "Cảm ơn."

"Khách sáo gì chứ."

Buổi tối không có huấn luyện quân sự, cả lớp ngồi tự học, đọc sách.

Bọn họ quay về không quá muộn nhưng cũng không sớm, trong lớp đã gần kín chỗ, chỉ còn vài người tụ tập trò chuyện ở gần cửa.

Lớp 3 nằm ở giữa, lớp 1 ở phía trước gần nhà vệ sinh nữ, còn nhà vệ sinh nam ở hướng ngược lại.

Giản Hạnh và Hứa Lộ vừa từ nhà vệ sinh nữ bước ra thì đụng ngay Lâm Hữu Lạc đang từ nhà vệ sinh nam đi về.

Cậu ta đi ngang qua lớp 3 nhưng không vào luôn, khi chạm mặt Hứa Lộ còn cố ý chắn đường cô một chút, khiến mặt Hứa Lộ đỏ bừng, vừa cười vừa đuổi đánh cậu.

Lâm Hữu Lạc vừa chạy vừa quay đầu lại trêu chọc, Hứa Lộ tức đến mức phát điên nhưng không đuổi kịp, đành kéo Giản Hạnh chạy vào lớp: "Tớ sẽ ném sách của cậu ta đi cho coi!!!"

Lâm Hữu Lạc nghe thấy thế liền vội vàng quay lại kéo Hứa Lộ, hai người giằng co, kéo qua kéo lại đến tận lớp 1.

Giản Hạnh sợ bị vạ lây nên đành nép sát vào tường.

Phía sau Giản Hạnh chính là dãy bàn gần cửa sổ của lớp 1. Khi xoay người, cô vô thức liếc vào trong, nhưng không thấy gương mặt quen thuộc của người kia.

“Lâm Hữu Lạc!!!”

Không biết lại xảy ra chuyện gì, Hứa Lộ tức giận hét lên một tiếng.

Giản Hạnh theo tiếng quay đầu nhìn, bỗng sững người.

Là Từ Chính Thanh.

Cậu đang đi từ hướng nhà vệ sinh nam trở lại.

Cùng mặc đồng phục rằn ri, vậy mà trên người Từ Chính Thanh, bộ đồ rộng thùng thình ấy lại mang thêm vài phần phong thái thời thượng.

Có lẽ cậu tiện tay rửa mặt, trên mặt còn vương vài giọt nước, cả tay cũng vậy.

Cậu rất cao, tay cũng lớn, các ngón tay thon dài. Lúc đi qua, cậu tùy tiện vẩy vẩy tay cho khô.

Từng bước, từng bước, càng lúc càng gần.

Giản Hạnh đứng nguyên tại chỗ, toàn thân cứng đờ, không biết nên tiến hay lùi, hơi thở cũng dần trở nên khó khăn.

Cho đến khi Từ Chính Thanh dừng lại ở cửa sau lớp 1, chỉ cách cô chưa đầy một mét.

Giản Hạnh không nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên tay cậu.

Từ Chính Thanh ban đầu còn đang nhìn Lâm Hữu Lạc, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu quay sang, khẽ “Hửm?” một tiếng.

Giản Hạnh lập tức dời mắt đi, động tác vội vàng để lộ rõ sự hoảng hốt và lúng túng.

Từ Chính Thanh lại không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, chỉ hơi tò mò không biết trên tay mình có gì lạ.

Cậu cúi đầu nhìn tay, lật qua lật lại lòng bàn tay và mu bàn tay nhưng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.

Giản Hạnh liếc thấy động tác của cậu, cứ nghĩ cậu sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không ngờ ngay giây tiếp theo, Từ Chính Thanh lại bước thêm một bước về phía cô, khẽ hỏi:

"Sao thế?"

Nửa người Giản Hạnh lập tức tê rần.

Cô cứng nhắc xoay cổ, vì chênh lệch chiều cao nên khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dừng lại ngay nơi yết hầu của Từ Chính Thanh.

Những giọt nước vừa rửa mặt vẫn còn vương lại, trượt xuống cổ cậu, để lại dấu vết ướt át nơi yết hầu.

Là một đêm hè oi ả, vậy mà toàn thân Giản Hạnh bỗng chốc nóng rực.

Cô vội vàng ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt trầm tĩnh của Từ Chính Thanh đang cúi xuống nhìn mình.

Tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy, hơi thở cũng nghẹn lại, hoàn toàn trống rỗng.

Thị lực của Giản Hạnh luôn rất tốt, nhiều năm nay đều duy trì ở mức 1.5. Vậy mà khoảnh khắc này, cô như thấy được chính gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Từ Chính Thanh.

Từ Chính Thanh lại hỏi:

"Sao thế?"

Giọng cậu mang theo chút ý cười dịu dàng, tựa như cơn gió vừa lướt qua.

Lần này Giản Hạnh không né tránh ánh mắt cậu nữa. Vài giây sau, cô lấy từ túi ra một gói khăn giấy nhỏ, đưa cho cậu:

"Cậu có cần không?"

Từ Chính Thanh mỉm cười:

"Cảm ơn."

Cậu đưa tay nhận lấy, động tác thuần thục mở gói, rút ra một tờ khăn giấy, sau đó đưa phần còn lại trả lại cho Giản Hạnh.

Giản Hạnh đang định đưa tay đón lấy thì bất ngờ cậu lại rút tay về.

Cô khựng lại, ngẩn người trong giây lát, rồi thấy Từ Chính Thanh dùng khăn giấy lau khô vết nước bám ngoài túi nhựa, sau đó mới đưa lại cho cô.

Giản Hạnh vô thức nói:

"Cảm ơn."

Từ Chính Thanh nghe vậy liếc nhìn cô một cái, khẽ bật cười, vừa lau tay vừa nói:

"Không có gì."

Giản Hạnh không hiểu ý cười nhẹ đó của cậu là gì, nhưng âm thanh ngắn ngủi ấy hòa vào làn gió đêm, lại khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng.

Giản Hạnh cầm chặt gói khăn giấy, không vội dời ánh mắt đi.

Bởi vì bóng tối có thể che giấu những dấu vết không thuần khiết trong ánh nhìn của cô.

Sự bối rối của cô chỉ thể hiện qua tiếng sột soạt khẽ khàng phát ra từ lớp nhựa của gói khăn giấy.

Ở phía bên kia, cuối cùng Hứa Lộ cũng tóm được Lâm Hữu Lạc.

Dù trước đó rầm rộ đuổi đánh ầm ĩ, nhưng khi thực sự bắt được cậu thì lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Lâm Hữu Lạc cười cợt, vờ nhận sai với Hứa Lộ, ánh mắt lại lướt qua cô để nhìn về phía sau, chạm đến Từ Chính Thanh, rồi lớn tiếng gọi:

"Này, anh Từ, đoán xem tôi vừa gặp ai nào?"

Từ Chính Thanh vừa vo tròn tờ khăn giấy, vừa hờ hững hỏi lại:

"Ai?"

Lâm Hữu Lạc cười híp mắt, tiến lại gần khoác vai Từ Chính Thanh, đè nhẹ lên vai cậu:

"Vừa đụng phải đàn anh Giang Trạch đấy."

Động tác chuẩn bị ném cục giấy của Từ Chính Thanh chợt khựng lại rõ rệt.

Lâm Hữu Lạc chăm chú nhìn cậu, trong mắt thoáng qua chút kìm nén khó tả.

Từ Chính Thanh vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị ném, chậm rãi quay đầu, nét mặt hoàn toàn lạnh nhạt, nhìn thẳng vào Lâm Hữu Lạc.

Lâm Hữu Lạc không né tránh, đối diện thẳng với ánh mắt của Từ Chính Thanh.

Chỉ vài giây sau, Lâm Hữu Lạc bất chợt phá lên cười lớn.

Giản Hạnh tò mò, liếc mắt nhìn sang.

Chỉ thấy Lâm Hữu Lạc cười được vài giây, rồi dường như nhận ra điều gì không ổn, lập tức thu lại nụ cười.

Ngay khi tiếng cười vừa tắt, cậu ta quay người định bỏ chạy, nhưng vừa xoay người đã bị Từ Chính Thanh nhanh tay giơ cánh tay chặn lại, kéo giật trở về.

Lâm Hữu Lạc lảo đảo ngã nhào vào lòng Từ Chính Thanh, miệng không ngừng cầu xin tha thứ:

"Anh ơi! Em sai rồi! Mẹ kiếp! Em thật sự sai rồi!"

Từ Chính Thanh chẳng hề bận tâm, trên mặt còn vương chút ý cười nhàn nhạt.

Cậu nhìn sang Hứa Lộ, nói:

"Mượn cậu ta một lát nhé."

Nói xong, cậu không cho Lâm Hữu Lạc kịp phản ứng, mạnh tay lôi cậu ta vào lớp mình.

Lớp 1 có không ít bạn cùng cấp hai với Lâm Hữu Lạc. Thấy Từ Chính Thanh làm vậy, họ rất biết điều, lập tức đóng cửa sau lại, tỏ vẻ vô cùng phối hợp.

Trong vài giây ngắn ngủi, Giản Hạnh rõ ràng nghe thấy tiếng chửi rủa của Lâm Hữu Lạc:

"Mẹ kiếp! Từ Chính Thanh mày chơi dơ thế! Mày móc cái gì đấy! A! Bố ơi con sai rồi! Mẹ kiếp! Thằng nào dám kéo quần của tao!"

Nghe đến đây, Giản Hạnh không nhịn được mà bật cười.

Cô vừa cười vừa nói với Hứa Lộ:

"Chúng ta đi trước đi."

Hứa Lộ vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Giản Hạnh hỏi:

"Sao vậy?"

Hứa Lộ có vẻ hơi ngại ngùng, mặt đỏ bừng.
Cô nhìn đi chỗ khác, lúng túng hỏi:

"Tại sao Từ Chính Thanh lại nói 'mượn một lát' với tớ vậy?"

Giản Hạnh cười nhẹ, vừa đi về hướng lớp mình vừa nói:

"Không biết nữa, chắc là thấy hai người thân thiết thôi mà?"

Hứa Lộ lẩm bẩm:

"... Ai mà thân với cậu ta chứ."

Giản Hạnh chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Những ngày tiếp theo, trời vẫn nóng đến mức không thể chịu nổi, nhưng đúng như lời Hứa Lộ nói, hai ngày trôi qua rất nhanh, lễ diễu binh cũng kết thúc suôn sẻ vào giữa trưa.

Ngày hôm đó là Chủ nhật, buổi chiều không có lớp, mọi người hầu hết đều đã về nhà.
Giản Hạnh từ chối lời mời ăn trưa của Hứa Lộ, vừa đi dưới nắng nóng vừa mồ hôi nhễ nhại về nhà.

Về đến nhà, lưng áo của Giản Hạnh đã ướt đẫm một nửa.

"Về rồi à?" Giản Như thấy cô thì hỏi, "Chiều nay không đi nữa à? Tao thấy bọn bên trường Hai không đi nữa rồi."

Gia đình Giản Hạnh chuyển đến uyện Hòa từ năm cô học lớp sáu. Giản Như và Lữ Thành một là không có học thức, hai là không có quan hệ với ai, thường chỉ làm những công việc nhỏ để sinh sống.

Mỗi dịp nghỉ lễ, Giản Như và Lữ Thành thường bán đồ ăn vặt ở khu ẩm thực công viên văn hóa, nơi nhộn nhịp nhất ở huyện Hòa. Sau khi học sinh vào năm học mới, họ lại bán trước cổng trường Hai, vì học sinh ở đó có mức tiêu dùng cao.

"Vâng, không đi nữa," Giản Hạnh lau mồ hôi trên trán, giọng nói có chút yếu ớt, "Con đi tắm trước."

Giản Như hỏi cô trưa nay ăn gì, Giản Hạnh đáp: "Cái gì cũng được ạ."

Tắm xong, bà ngoại gọi cô lại, "Lại đây, ăn vài miếng dưa hấu đi."

Huyện Hòa nổi tiếng với dưa hấu, giá cả rất rẻ. Giản Như rất thích ăn, mùa hè trong nhà hầu như không thiếu dưa hấu.

Giản Hạnh ngồi xuống ăn một miếng dưa, chờ cho tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh lại rồi thở dài một hơi.

Bà ngoại nhìn cô, đôi mắt đầy thương cảm, nói: "Nhìn này, da dẻ con bị nắng cháy rồi, mặt và cổ không cùng màu nữa."

Giản Hạnh đáp: "Không sao đâu ạ, mùa đông là lại trắng ngay."

"Bây giờ sao rồi, học cấp ba có vui không?"

Bà ngoại tò mò hỏi.

Mấy ngày trước, bà ngoại cũng đã hỏi, nhưng Giản Hạnh mỗi ngày tan học muộn, bà ngoại hầu như đều đã ngủ.

Giản Hạnh định nói về những ngày huấn luyện quân sự, nhưng Giản Như bưng bát canh vào, đặt lên bàn rồi nói: "Chơi gì mà chơi, học cấp ba là để chơi à? Đến lúc không thi đậu, để cho nó chơi cả nửa đời sau!"

Bà ngoại phản đối: "Nào có nghiêm trọng đến thế, mày đâu có thi đậu, cũng chẳng thấy mày chơi nửa đời sau đâu."

"Mẹ đùa à? Tôi thi á? Tôi mới học được có mấy năm." Giản Như vừa chia đũa vừa nói, "Mẹ cũng chưa từng vì tôi mà chuyển nhà như thế này đâu."

Lúc này, Lữ Thành từ trong phòng đi ra, Giản Như lại nói: "Bố tôi cũng không phải vì tôi mà mất việc rồi phải đi khập khiễng."

Giản Hạnh nghe thấy vậy, tay đang cầm đũa bỗng siết chặt lại, đột nhiên không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Giản Hạnh cảm nhận được vị ngọt ngào của dưa hấu trong miệng, nhưng dư vị cuối lại khiến cô cảm thấy đắng ngắt, đầu óc quay cuồng, tai như ù đi một lúc.

Đột nhiên, một tiếng "Bộp――" vang lên, khi cảm giác dần dần hồi phục, tay cô bị đau, cây đũa rơi xuống bàn phát ra tiếng kêu "lạch cạch".

Cô chưa kịp ngẩng đầu lên, đã nghe thấy Giản Như quát: "Không ăn thì đừng ăn! Cầm đũa mà cứ như cầm không khí ấy? Cái gì, nói mấy câu mà đã không vui à? Tôi nói sai chắc? Nếu không phải cả nhà hi sinh vì mày, ai muốn ở đây bán mặt cho đất bán lưng cho trời cơ chứ?"

Tai cô lại bắt đầu ù đi.

Ánh mắt mờ đi, trước mặt như tối lại.

Tim đập nhanh hơn, mồ hôi trên lưng lại chảy ra từng lớp, cơn nóng bức lan tỏa khắp cơ thể.

Mới tắm xong mà như chưa hề tắm.

"Có ăn nữa không? Không ăn thì biến!"

Câu này thường là lời kết thúc trong những trận cãi vã của Giản Như, không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần ăn thật yên lặng là xong.

Nhưng hôm nay, Giản Hạnh thực sự không thể tiếp tục ăn được.

Cô đứng dậy, cầm đũa và bát lên, không nói một lời, bước thẳng vào bếp.

Bà ngoại thở dài một tiếng, mắng Giản Như: "Mày không thấy phiền à? Cả buổi sáng vất vả mà cũng không để người ta ăn yên ổn."

Bà ngoại vừa định đứng dậy, Giản Như lại đập tay xuống bàn, "Tôi xem ai dám gọi nó quay lại ăn cơm! Không ăn thì đừng ăn, một miếng cơm cũng đừng đòi ăn của tôi! Cả nhà này ai làm chủ không biết à?"

Lữ Thành vốn có chút do dự, định lên tiếng, nhưng nghe câu này rồi liền im lặng.

Giản Quốc Thắng ngày xưa bỏ vợ bỏ con, Giản Như lớn lên trong cảnh bị người khác chỉ trích, người lớn lên trong môi trường như vậy thường có hai cực đoan: hoặc tự ti nhút nhát, hoặc mạnh mẽ hung hãn. Giản Như rõ ràng thuộc loại sau.

Bà rất kiên quyết, dám không lấy chồng vào cái thời ấy, sau này vì nhà thiếu đàn ông, một phần thực sự không tiện, mới lấy một người chồng vào cửa.

Ngày xưa ở quê, Lữ Thành làm việc vận chuyển hàng hóa, kiếm chút tiền, cũng có chút quyền lực trong nhà. Nhưng vào mùa hè năm Giản Hạnh lên lớp sáu, Lữ Thành vì muốn mua phần thưởng cho Giản Hạnh khi cô đạt giải nhất kỳ thi cuối kỳ mà vô tình bị tai nạn làm gãy chân, mất việc. Cùng năm đó, họ chuyển đến huyện Hòa, chỉ có thể theo Giản Như bán đồ ăn vặt để kiếm sống.

Vì vậy, trong gia đình Giản Như là người làm chủ.

Bà ngoại tuổi đã lớn, một bà già vốn chẳng thể làm gì, chuyển nhà còn phải đưa đi, ngoài việc gây phiền toái thì chẳng còn tác dụng gì.

Bà còn không bằng Lữ Thành, trong hoàn cảnh này thì không thể nói gì, chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ làm mẹ, nói vài câu: "Con bé còn nhỏ thế, lúc mày bằng tuổi ấy cũng đâu ngoan bằng con bé?"

Giản Như cười lạnh, "Cháu gái bà giỏi lắm, chẳng phải người ta có câu ‘chó không sủa mới là con chó biết cắn’ sao? Thôi, đói một bữa cũng không chết đâu, ăn cơm đi!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com