Hai ngày sau đó, Giản Hạnh đều ở nhà. Bài tập nghỉ hè cấp ba nhiều, đề thi chất thành đống, cô ngồi trước bàn học một cái là đã qua một ngày. Đến lúc hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm khắp căn phòng, phản chiếu khung cửa sổ lên giường, nhìn mà không kìm được phải vươn vai một cái.
Bà ngoại thò đầu vào từ khung cửa sổ, ánh sáng viền quanh bà một lớp rực rỡ, nhuốm màu dịu dàng. Bà cười mỉm hỏi: “Hôm nay con muốn ăn gì nào?”
Giản Hạnh khẽ cười, nghiêng người, cánh tay tùy ý gác lên lưng ghế, nói: “Sao cũng được ạ, bà nấu gì con cũng thích.”
“Ui chao, cái miệng ngọt quá đi,” bà ngoại vui vẻ nói, “Lại đây để bà véo má xoa đầu nào.”
Hai ngày nay Giản Hạnh ngủ cũng tạm, cả người thư thái hơn hẳn. Cô cười đứng dậy, chủ động đưa mặt cho bà ngoại. Đợi bà véo má xoa đầu xong, bà mới bảo: “Được chăm ngon chăm kỹ thế này mà vẫn gầy đi nữa.”
Giản Hạnh đáp: “Cao lên rồi ạ.”
Bà ngoại nghe vậy liền vui vẻ ra mặt: “Đúng đúng, cao lên rồi! Giản Hạnh của bà lớn rồi nha!”
Nói xong, bà rộn ràng bước nhanh vào bếp.
Giản Hạnh nằm úp sấp bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của bà ngoại, trong mắt vô thức phủ lên một tầng ý cười mềm mại.
Trưa ngày mùng sáu, ăn cơm xong, bà ngoại đi ngủ trưa. Giản Hạnh định gọi bà một tiếng rồi mới ra ngoài, nhưng thấy bà ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.
Trần Yên Bạch vẫn như mọi khi, có mặt ở chỗ cũ. Không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc MP3, màn hình chỉ bằng nửa bàn tay, trên đó từng dòng chữ chạy qua chạy lại. Giản Hạnh ghé sát vào xem một lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu gì, liền hỏi: “Cái gì đây?”
Trần Yên Bạch đang xem đến nhập tâm, bị giật mình đến mức trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh thật sâu rồi buột miệng chửi: "Mẹ kiếp!”
Giản Hạnh lập tức đưa tay bịt miệng cô ấy lại.
Trần Yên Bạch đảo mắt không nói gì, gạt tay cô ra, nói: “Muốn tiễn tớ đi thì nói thẳng đi.”
Giản Hạnh cười hỏi: “Xem gì mà chăm chú thế?”
“Truyện 18+.”
Giản Hạnh: “?”
“Tiểu thuyết!” Trần Yên Bạch cáu.
Giản Hạnh cười cười, khoác tay cô, tay còn lại vỗ vỗ sau lưng: “Xoa xoa lông, không sợ không sợ.”
Lúc này Trần Yên Bạch mới hừ một tiếng, kiêu ngạo chết đi được.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rẽ vào một quán trà sữa gần đó. Nơi này Giản Hạnh từ đầu năm học đến giờ đi ngang qua vô số lần, cũng mua uống mấy lần, nhưng chưa từng thực sự bước vào.
Cô hỏi Trần Yên Bạch: “Sao cậu quen ông chủ vậy?”
Trần Yên Bạch đáp: “Trước tớ làm ở đây.”
Nhà Trần Yên Bạch không khá giả, từ sau cấp hai hầu như chẳng ai quan tâm hay hỏi han gì cô nữa. Chương trình chín năm bắt buộc không phải lo học phí, nhưng tiền sinh hoạt thì vẫn phải tính toán, nên cô thường tìm mấy công việc làm thêm.
Chuyện này Giản Hạnh đều biết, cô “ồ” một tiếng rồi không hỏi thêm, cứ thế đi theo Trần Yên Bạch vào trong.
Ngày nghỉ khách đông, quán có tuyển thêm người mới, là một nam sinh. Vừa thấy Trần Yên Bạch, cậu ta đã gọi một tiếng “Chị Yên”, còn cô thì thản nhiên bước vào quầy giúp một tay. Đợi lúc rảnh rỗi, cô mới giới thiệu Giản Hạnh với ông chủ.
Ông chủ tên Bàng Bân, là một người đàn ông có gương mặt dễ nhìn, càng ngắm càng thấy ưa. Anh ta đang bận gọi điện dỗ bạn gái, chẳng để ý nhiều đến Giản Hạnh và Trần Yên Bạch, chỉ bảo cô tự pha thứ mình muốn uống.
Trần Yên Bạch thở dài: “Chán quá, tớ đến tiêu tiền chứ đâu phải đi kiếm tiền.”
“Kiếm tiền là một việc rất cao quý mà.” Giản Hạnh thuận miệng tiếp lời.
Trần Yên Bạch khựng lại, không cảm xúc quay sang nhìn cô, hỏi: “Giản Y Phương, Thư Hoàn của cậu bao giờ mới xuất hiện?”
Giản Hạnh cũng sững ra, nụ cười nhàn nhạt trên mặt thoáng chùng xuống. Cô đáp: “Học bá vẫn là nên lo học hành thôi.”
“Cũng không hẳn đâu,” nam sinh trong quán lên tiếng, “Học bá cũng có người yêu mà, dù không có thì cũng có người thầm thích chứ, ví dụ như Tần Gia Minh.”
Tần Gia Minh thích Trần Yên Bạch, đây là chuyện ai ai cũng biết.
Trần Yên Bạch không thích Tần Gia Minh, chuyện này cũng là ai ai cũng biết.
Trần Yên Bạch không cảm thấy ngượng ngùng mà lại hỏi: “Người ta gọi cái đấy là yêu thầm hả?"
Nam sinh cười khúc khích nói: “Yêu thầm hợp tình hợp lí thế còn gì."
“Yêu thầm sao lại có thể tự tin như vậy,” Trần Yên Bạch đáp, “nhìn cậu là biết chắc cậu chưa bao giờ biết yêu thầm một cô gái nào."
“Thật sao?” nam sinh hỏi nhỏ.
Giản Hạnh nghe vậy, lặng lẽ quay đầu nhìn sang bức tường bên cạnh, nơi mà các quán trà sữa ở huyện Hòa đều được gọi là quán nhậu. Điểm đặc trưng của quán nhậu không chỉ là cung cấp phòng riêng mà còn có bức tường để dán những tờ ghi chú.
Trên những tờ ghi chú dán ở đó, có đủ thứ: có lời tỏ tình, có ước mơ, có những lời xả cảm xúc, có sự trưởng thành.
Giản Hạnh nhìn thì bỗng thấy một tờ ghi chú với nét chữ rất mịn màng, trên đó viết: “Từ Chính Thanh, kiếp sống này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."
Giản Hạnh ánh mắt lóe lên, rồi nhìn sang một tờ khác:
“Gió xuân không hiểu tình cảm, thổi lay động trái tim của thiếu niên, LYM, đã tốt nghiệp rồi, hôm nay tôi vẫn thích em; sau này, hy vọng tôi vẫn còn thích em như ngày hôm qua.”
2008.06.06
Lúc này, Giản Hạnh nghe Trần Yên Bạch thì thầm nói: “Yêu thầm ấy à, chỉ có gió mới biết.”
Giọng Trần Yên Bạch rất nhẹ, nhưng Giản Hạnh không kìm được cảm xúc; cô cảm thấy mắt bỗng trở nên nóng rực, nhìn chằm chằm vào bức tường trong một lúc lâu, rồi không nhịn được mà vươn tay chạm nhẹ vào tờ ghi chú đó.
Cô thực ra rất nhút nhát, cũng rất sợ hãi, điều cô mong muốn không nhiều. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một cuộc tương phùng vui vẻ, cô chỉ hy vọng những điều cậu mong ước đều có hồi đáp, những ước mơ rồi sẽ có kết quả.
Cô mong cậu đường rộng thênh thang, tinh hà sáng mãi, từ nay về sau, mọi điều đều như ý nguyện.
“Giản Hạnh?” Trần Yên Bạch khẽ gọi.
Giản Hạnh thu lại ánh mắt, quay đầu đáp: “Hửm?”
Trần Yên Bạch nói: “Chúng ta vào phòng riêng ngồi đi, tớ có cái này cho cậu.”
Giản Hạnh gật đầu đồng ý.
Phòng riêng bốn người, không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ dùng. Trần Yên Bạch bưng hai ly trà sữa vào, đặt xuống bàn, sau đó thò tay vào túi, lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho Giản Hạnh.
Giản Hạnh sững người: “Cái gì đây?”
“Điện thoại.” Trần Yên Bạch đáp, “Mùa hè tớ làm ở cửa hàng điện thoại, họ khuyến mãi tặng kèm, tớ cho cậu đấy.”
“Tớ…” Giản Hạnh còn chưa kịp từ chối, Trần Yên Bạch đã cắt ngang: “Không lấy? Vậy sau này muốn nhắn tin cho tớ cậu định nhờ Tần Gia Minh mãi à?”
Giản Hạnh nghĩ nghĩ, cuối cùng không từ chối nữa.
“Cậu cũng không cần mang điện thoại về nhà đâu, cứ để ở chỗ Bàng Bân, lúc đi học hay tan học thì xem QQ một chút là được.”
Giản Hạnh gật đầu đồng ý.
Lần này hai người không nói chuyện lâu, Trần Yên Bạch chỉ hướng dẫn Giản Hạnh cách sử dụng những chức năng cần thiết của điện thoại, rồi đứng dậy nói: “Tớ đi đây.”
Giản Hạnh nhìn thời gian, chưa đến năm giờ, cô cũng đứng lên theo: “Sớm vậy à?”
Trần Yên Bạch uống cạn ly trà sữa, duỗi người một cái rồi đáp: “Tớ phải về quét mộ cho ba và bà nội, lần sau quay lại cũng chẳng biết là khi nào nữa.”
Lúc này, Giản Hạnh mới nhớ ra, Quốc khánh đối với Trần Yên Bạch là một ngày rất đặc biệt.
Bảy ngày ngắn ngủi, năm đó Trần Yên Bạch mười lăm tuổi tiễn đưa hai người thân trong gia đình. Từ đó về sau, cô trở thành đứa trẻ mồ côi trong miệng người đời.
Nói một cách táo bạo thì, làm trẻ mồ côi cũng không tệ.
Ít ra cũng rất tự do.
Giản Hạnh gật đầu: “Ừ.”
Cô biết Trần Yên Bạch không cần những lời an ủi vô nghĩa, nên chỉ lặng lẽ siết nhẹ tay cô ấy.
Trần Yên Bạch mỉm cười, nắm lại tay cô, nhẹ nhàng gọi: “Giản Hạnh.”
Giản Hạnh ngước mắt nhìn cô, chạm phải đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Thật ra, hầu hết thời gian Trần Yên Bạch đều rất dịu dàng và dễ gần. Cô chỉ trông có vẻ nổi loạn, nhưng thực ra lại rất yêu thế giới này. Cô luôn có cách riêng để khiến thế giới chấp nhận mình.
Cô là người mà Giản Hạnh rất ngưỡng mộ, cũng là người mà cô rất muốn trở thành.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này, không phải ai cũng có thể toại nguyện.
Giản Hạnh nghĩ vậy, ánh sáng trong mắt dần nhạt đi. Cô cong môi, hỏi Trần Yên Bạch: “Sao thế?”
“Có chút lo cho cậu.” Trần Yên Bạch nói.
Trong lồng ngực như có một luồng khí chặn lại, mắc ngay ở trước tim một tấc, mỗi nhịp đập đều mang theo áp lực nặng nề.
Giản Hạnh muốn mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng khóe môi như bị đè nặng ngàn cân. Cô im lặng vài giây, rồi chậm rãi cúi mắt xuống.
Ánh đèn trên trần phòng vẫn rọi xuống, nhưng cả người Giản Hạnh lại như bị phủ một tầng bụi.
Cô mới mười lăm tuổi, vậy mà tay chân đã mang xiềng xích, trái tim cũng tự khóa chặt.
Người khác ngày đêm nói về ước mơ, cô chỉ có thể nghĩ đến việc tồn tại.
Sống sót dĩ nhiên không sai, nhưng cô đã làm gì sai cơ chứ?
Trần Yên Bạch thở dài bất lực, nắm tay Giản Hạnh, kéo cô vào lòng ôm chặt.
Trần Yên Bạch cao hơn Giản Hạnh một cái đầu, tư thế này vừa vặn để cô ôm trọn đầu Giản Hạnh vào lòng. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Giản Hạnh, giống như đang dỗ một đứa trẻ sơ sinh, giọng khẽ khàng:
“Giản Hạnh, con người sống là để vì chính mình. Cái gọi là hiếu, chẳng lẽ một học bá như cậu còn cần tớ phải dạy sao? Đó gọi là ngu hiếu.”
Cô lại nói:
“Cậu nhìn tớ xem, vừa sinh ra mẹ đã không cần tớ, ba thì càng không đoái hoài, một người bà nội còn ghét bỏ tớ không phải con trai, không thể nối dõi. Nhưng tớ có vì thế mà sống dở chết dở không? Người ta đều nghĩ tớ nhất định sẽ biến thành rác rưởi, nhưng tớ cứ không chịu. Tớ muốn bước ra khỏi nỗi bi thương một cách đường hoàng, trở thành một nghệ sĩ ưu nhã nhất giữa nhân gian này.”
Nói xong, cô ấy kéo Giản Hạnh ra khỏi lòng, dùng lực ấn lên đôi vai gầy của cô, hơi cúi người xuống, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô:
“Giản Hạnh, cậu cũng phải như vậy, biết không? Cậu phải học cách yêu chính mình. Yêu bản thân, mới là sự lãng mạn suốt đời.”
Nhưng cô không có chính mình.
Cô đâu có chính mình.
Lúc này đúng vào giờ cơm tối, mọi người đều hân hoan đi vào công viên, chỉ có một mình Giản Hạnh lặng lẽ đi ngược dòng người, tiến về phía hoang vu.