Kiều Phu Của Kỷ Tướng Quân

Chương 10



17

Tưởng rằng mọi chuyện đang dần tốt đẹp, nhưng chúng ta còn chưa kịp vào cung, thì từ biên cương đã truyền về một tin cấp báo:

Tây Lương xé bỏ hiệp ước, tự tiện điều binh, chiếm đóng Ung Châu!

Ta hít ngược một hơi khí lạnh!

Tiền triều đã lan tin, Tây Lương xảy ra chính biến, Hoàng đế băng hà, Thái tử Lý Tuân thuộc phe chủ chiến kế vị.

Nghe tin, ta đã lo ngại cho cục diện Tây Lương, song, không ngờ Lý Tuân lại vội vã phát động chiến tranh đến vậy.

Dã tâm bừng bừng, ai ai cũng tường tận.

Đêm đó, Bệ hạ triệu ta vào cung nghị sự, Tạ Huyền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không rời.

"Chẳng lẽ, Phụ hoàng muốn nàng xuất chinh?"

Sắc mặt hắn trắng bệch, run giọng: "Nhưng nàng đã là thê tử của ta... Thuần Hiếu, nàng không thể đi!!"

Ta hít sâu một hơi, trầm giọng: "A Huyền, ta hiểu nỗi lo của chàng, song ta lui về hậu trường chưa lâu, Đỗ Thành Kiệt cùng Dư Chiến còn chưa đủ sức gánh vác.

"Chiến tranh đâu phải trò trẻ, động chút là liên lụy đến sinh mạng muôn dân!"

Trước tình hình quân sự khẩn cấp này, Bệ hạ ắt sẽ trọng dụng tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm như ta. Huống hồ, năm xưa ta lui về không phải vì tuổi cao sức yếu, chỉ vì ta là nữ nhi!

Ta dấn thân chốn triều đình, chẳng qua muốn công thành thân thoái, và hơn cả, là muốn cho nam nhi thiên hạ thấy, nữ nhi chúng ta chẳng hề kém cạnh!

Kỷ Thuần Hiếu ta chẳng có ba đầu sáu tay, nhưng vẫn có thể huyết chiến sa trường, bảo vệ quốc gia xã tắc, một tấc cũng không nhường!

"Ta đã từng nói, nếu tiền tuyến cần ta, ta sẽ không chút do dự xông pha nơi chiến địa!"

Dù cho thân bọc thây da ngựa, cũng chẳng hề hấn gì.

Tạ Huyền chẳng màng đến lời ta, đôi mắt ngấn lệ, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, Thuần Hiếu, không! Nàng đừng đi!"

Ta cắn răng, an ủi hắn: "Mọi việc không nguy hiểm như chàng nghĩ đâu, ta giao chiến với Tây Lương đã mười mấy năm, ắt ứng phó được."

Thấy ta xoay người toan bước, Tạ Huyền lớn tiếng: "Kỷ Thuần Hiếu! Nếu nàng khăng khăng muốn đi, ta sẽ cùng nàng!"

Ta sững người.

"Không thể, biên ải gian khổ, chàng chịu sao nổi phong sương nơi đó!"

Hành quân đánh trận, kẻ thể trạng yếu đuối khó lòng gắng gượng.

Tạ Huyền từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa, ngay cả lần đầu gặp thích khách cũng vì ta, sao có thể đặt chân đến nơi khắc nghiệt như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Huyền kiên quyết, từng chữ từng chữ: "Nàng muốn đi, ắt phải mang theo ta! Phu thê chúng ta vốn là một thể, đã hẹn ước, vĩnh viễn không chia lìa!"

Để thuyết phục ta, hắn lớn tiếng: "Quốc gia hữu nguy, thất phu hữu trách, huống hồ ta còn là Hoàng tử, vốn dĩ nên đi! Ta tòng chinh cùng nàng, dù mười năm hay hai mươi năm, chúng ta phải luôn bên nhau!"

Ta khép hờ đôi mắt, cuối cùng cũng rơi lệ.

Từ khi trưởng thành, ta chưa từng rơi lệ lần nào.

Đời này được gả cho Tạ Huyền, chắc chắn là phúc phận ta tu dưỡng từ rất nhiều kiếp trước.

 

Hoàn chính văn

 

Phiên ngoại

Vì quân tình khẩn cấp, triều đình chẳng còn ai có thể trọng dụng, Bệ hạ hạ chỉ cho ta tiếp tục đảm nhiệm chức Chinh Tây Nguyên Soái, tức tốc lên đường.

Tạ Huyền nhất nhất đòi tòng chinh, mặc cho Việt Quý phi khóc đến ngất lịm, vẫn chẳng hề lay chuyển.

Bệ hạ hết sức hài lòng, vuốt râu cười: "Cưới được hiền thê, con trai cũng hiểu chuyện rồi."

Việt Quý phi: "......"

Dẫu chẳng nghe được tiếng lòng của bà mẫu, ta dám chắc người đang thầm oán trách.

Ta thực sự không thể dứt bỏ Tạ Huyền, đành phải dẫn hắn theo.

Thực ra trong thâm tâm, ta cũng muốn hắn đến tiền tuyến rèn luyện.

Qua chiến trường tôi luyện, ắt sẽ trưởng thành vượt bậc.

Khi ấy ta đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc viễn chinh ba năm, năm năm, song điều ta vạn vạn không ngờ đến, là ta cùng Tạ Huyền rời kinh suốt tám năm.

Ngày hồi kinh, chẳng phải chỉ có ta và hắn, mà còn có thêm ba hài tử sinh ra nơi Lương Châu, cùng chiến công hiển hách về triều.

Kinh sư biến thiên mấy độ, Bệ hạ thêm phần già yếu, chỉ có bà mẫu Việt Quý phi vẫn xinh đẹp động lòng người.

Người ôm ba đứa cháu đích tôn, kích động đến lệ ngấn tròng.

"Tốt, tốt lắm, thật sự quá tốt... Ba đứa cháu trai, đứa nào cũng khỏe mạnh cường tráng! Còn rắn rỏi hơn cả phụ thân chúng hồi nhỏ!"

Tạ Huyền vội vàng khoe cơ bắp tay: "Mẫu phi, nhi thần cũng tráng kiện hơn nhiều!"

Ta: "......"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chút cơ bắp ấy, hắn bớt khoe khoang đi thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com