Khánh An bố trí canh giữ khu Thúy Trúc Viên, đám hòa thượng trong chùa từ Thẩm An An dọa cho khi-ếp vía, giờ ai nấy đều ngoan ngoãn, dám bén mảng gần.
Chỉ còn đại sư trụ trì là mặt mày u sầu, nhưng Tiêu Uyên kiên quyết, để tránh liên lụy đến vô tội, ông cũng đành chấp nhận.
Khi Tiêu Uyên về thiền phòng, Thẩm An An vẫn đang say ngủ, ôm chăn cuộn tròn. Hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng xuống cạnh nàng, khẽ vuốt ve hàng mày, đôi mắt nàng.
Có lẽ do mang theo khí lạnh từ bên ngoài, hoặc bàn tay quá lạnh lẽo, Thẩm An An khẽ rụt , trốn trong chăn.
Sợ đánh thức nàng, động đậy nữa, chỉ lặng lẽ ngắm .
Thẩm An An cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Sáng hôm , ánh mặt trời xuyên qua song cửa, rọi lên giường, chiếu gương mặt nàng, tạo thành một vùng trắng xóa.
Nàng nghiêng đầu tránh ánh sáng, từ từ mở mắt: “Mặc Hương, giờ gì ?”
“Hồi bẩm Vương phi, qua giờ Tỵ một khắc, dậy ạ?”
“Muộn .” - Thẩm An An lẩm bẩm, đưa tay .
Mặc Hương lập tức tiến lên đỡ nàng dậy.
Nàng xuống giường y phục, rửa mặt chải đầu. Trong lúc vô tình liếc về phía giường, nàng thoáng dừng , hỏi: “Chàng ? Đêm qua nghỉ trong phòng ?”
Động tác của Mặc Hương khựng , cúi đầu đáp: “Cô gia rời lúc trời sắp sáng, đến Thúy Trúc Viên phía viện.”
“Đến đó gì?” - Nàng xuống ghế, để Mặc Hương vấn tóc.
Mặc Hương do dự, , sợ nàng hoảng sợ, nhưng nghĩ nàng sớm muộn gì cũng , nàng đành hạ giọng, cố gắng nhẹ nhàng nhất thể: “Nghe ... Đại sư Văn Âm tre-o c-ổ t-ự vẫ-n. Cô gia nghi ngờ là sát hại, nên sai Khánh An về kinh mời pháp y đến khám nghiệm t-ử th-i.”
Thẩm An An giật phắt , Mặc Hương bất cẩn giật đứt một mớ tóc của nàng, sợ hãi kêu lên: “Vương phi…”
Thẩm An An chẳng màng đến cơn đau, vội hỏi: “Ngươi gì? Đại sư Văn Âm ch-ết ?”
Mặc Hương gật đầu, nàng vẫn còn nhớ Đại sư Văn Âm!
Thẩm An An nhíu chặt mày, một Phật pháp cao thâm như , nàng tuyệt đối tin ông chọn cách tre-o c-ổ t-ự sá-t.
Sau khi y phục và dùng vội vài miếng điểm tâm, nàng lập tức phía viện.
Khánh Phong vội ngăn cản:
“Vương phi, gần đây Hương Giác Tự nhiều chuyện may, chủ tử cho rời khỏi nơi .”
Thẩm An An suốt đoạn đường mà gặp ai, thuận lợi tiến sân viện. Vừa bước , nàng liền trông thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp trong gian nhà.
Hắn bậc thềm, lưng về phía ánh sáng, đối diện với một nam nhân trung niên đang đeo hòm thuốc, tựa như đang báo cáo điều gì đó với .
Nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu sang. Thấy là nàng, khuôn mặt lạnh lùng chợt dịu đôi chút, giơ tay về phía nàng.
Thẩm An An nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay , ánh mắt dời đến nam nhân trung niên .
“Ngươi chắc chắn, ch-ết là do t-ự sá-t?”
“Hồi bẩm Tứ Hoàng Tử, tiểu nhân xác nhận, vị đại sư thực sự vết thương chí mạng nào cơ thể, dấu hiệu t-ử v-on-g cũng phù hợp với tình trạng ngạt thở.”
Tiêu Uyên vẫn tin . Hắn phất tay cho pháp y lui xuống, lệnh cho Khánh An tiếp tục về kinh tìm khác.
“Chủ tử…”
Khánh An lộ vẻ khó xử: “Pháp y là do mượn từ Tông Nhân Phủ, là giỏi nhất trong kinh thành.”
Nếu ngay cả cũng tìm điểm bất thường, lẽ Đại sư Văn Âm thực sự t-ự sá-t, khi đúng là ‘đắc đạo thành tiên’.
Tiêu Uyên nhíu chặt mày.
Thẩm An An đang nghĩ gì, siết chặt bàn tay hai đang nắm lấy , nhẹ giọng :
“Ông vốn là xuất gia, tranh với đời, chắc hẳn cũng thù oán với ai.”
Đôi mắt Tiêu Uyên tối sầm, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo.
Cái ch-ết của Đại sư Văn Âm, thể nghi ngờ gì nữa, đẩy và Thẩm An An ngõ cụt.
Thẩm An An trầm mặc giây lát, lệnh cho Khánh An: “Cho rút hết . Giờ khuất, hãy sớm để ông an nghỉ.”
Khánh An Tiêu Uyên, thấy phản đối, bèn đáp một tiếng sắp xếp.
Khi tin tức báo cho trụ trì, ông lập tức dẫn tới, ngừng than thở tiếc thương.
Trụ trì đích tụng kinh siêu độ cho Đại sư Văn Âm, đến chiều muộn thì đưa lên đỉnh núi an táng. Lễ tang diễn đơn giản, chỉ trụ trì đốt một ngọn đèn dài trong điện, tất cả tăng nhân thiền hai canh giờ.
Khi Thẩm An An và đoàn rời khỏi chùa, trời tối đen.
Tiêu Uyên vốn định lưu một đêm mới rời , nhưng Thẩm An An ở nữa.
Nàng đón bài vị của Thục phi từ tay Mặc Hương, giọng kiên quyết: “Bài vị của mẫu phi còn đưa về tu sửa, vẫn nên về sớm thôi. Ta ở đây cũng ngủ yên giấc, trong lòng chút bất an.”
Thực , nàng đang lo lắng.
Mật thám theo dõi ba tên tiều phu đó về báo cáo. Ba rời khỏi chùa bao lâu thì gi-ết ch-ết trong khu rừng ven quan đạo. Mật thám sợ đánh rắn động cỏ, dám hành động tùy tiện.
Những kẻ chắc chắn chỉ đơn giản là đốt cháy đại điện để gây khó dễ cho bọn họ, mà nhất định còn hậu chiêu. Bọn họ thể lãng phí thời gian ở Hương Giác Tự nữa?
Tiêu Uyên đưa tay kéo nàng lòng, dịu dàng xoa đầu nàng: “Được, chúng về.”
Trên đường xuống núi, trời bắt đầu đổ mưa lất phất. Tuy mưa lớn, nhưng đường trở nên trơn trượt.
Lúc , bọn họ nửa chặng đường, chùa cũng còn kịp nữa.
Tiêu Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y dìu Thẩm An An, trong khi nàng ôm chặt bài vị lòng. Đường núi gập ghềnh khó , mấy mất tròn một canh giờ mới xuống chân núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc , Tiêu Uyên và Khánh An ướt sũng từ lâu.
Bọn họ cởi áo choàng ngoài nhường cho Thẩm An An và Mặc Hương, chỉ mong hai thể chất yếu đuối mưa thấm ướt.
Trên xe ngựa, Thẩm An An trông thấy Mặc Hương tháo áo choàng của Khánh An xuống, cẩn thận giũ nước mưa bám đó, đó len lén nghiêng đầu ngoài cửa sổ, tựa hồ đang tìm kiếm Khánh An.
“Thế nào, đau lòng ?”
Tiêu Uyên lúc bộ y phục khô ráo, còn Thẩm An An thì nửa tựa , cong môi trêu chọc.
Mặc Hương lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống cúi đầu, vội vàng buông rèm xe, lắp bắp : “Không... ! Nô tỳ... nô tỳ chỉ là trả y phục cho mà thôi!”
Thẩm An An bật khẽ.
Những ngày qua trong phủ sóng gió liên miên, nàng thật sự từng để ý tới hai , chẳng ngờ từ khi nào trở nên mật đến .
Tiêu Uyên thản nhiên : “Hắn lớn lên giữa gió tuyết, chút mưa chẳng đáng là gì.”
Khánh An và Khánh Phong từ nhỏ theo , những gian nan họ từng trải qua còn nhiều hơn thế gấp bội.
Mặc Hương cúi thấp đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó là chuyện bất đắc dĩ, chứ ai xem khổ cực là thói quen chứ…”
Thẩm An An rộ lên, ngước mắt Tiêu Uyên, bông đùa: “Thị nữ của thương tiếc chịu nổi , phu quân, bồi thường tâm phúc của cho đấy.”
Mặc Hương hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng Tiêu Uyên ở đây, nàng dám càn, chỉ đành giậm chân một cái .
Tiêu Uyên cúi mắt nữ tử đang dịu dàng trong lòng , trong đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp: “Nương tử gọi là gì?”
“Phu quân a.” - Nàng đáp một cách đương nhiên.
Lễ bái đường thành , chẳng lẽ gọi phu quân thì gọi gì?
“Sao thế? Có vấn đề gì ?”
“Không .”
Hắn ôm nàng chặt hơn, nhẹ: “Nương tử gọi thật dễ , vi phu thêm nữa.”
Thẩm An An trừng mắt lườm , nhẹ nhàng đ.ấ.m một cái lên ngự-c .
Tiêu Uyên bật , khẽ khàng cụp mắt, che cảm xúc trong đáy lòng.
Trước đây, dù tình cảm của hai nồng đậm thế nào, nàng cũng hiếm khi gọi là “phu quân”, thường chỉ gọi thẳng tên .
Mà bây giờ, nàng dịu dàng cất tiếng gọi “phu quân”, giọng điệu mềm mại nhu thuận, nhưng trong mắt chẳng còn vẻ e thẹn như thuở ban đầu, chỉ còn sự kính trọng và ỷ .
Dù nữa… cũng chút khác biệt.
nàng đang an tĩnh trong lòng , thế là lắm . Hắn nên quá tham lam, chỉ cần nàng còn sống, bình an vô sự… thế là đủ.
Nàng quên , nhưng vẫn nhớ… yêu nàng, là đủ.
Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi quan đạo.
Giữa lưng chừng núi, một bóng khoác áo choàng đen, dáng vẻ run rẩy chậm rãi bước từ gốc cây. Trong tay cầm một chiếc xẻng sắt, lặng lẽ theo bóng xe ngựa khuất dần, , bước từng bước nặng nề về phía đỉnh núi.
Có lẽ thể lực cạn kiệt, vài bước dừng nghỉ. Mất hơn một canh giờ mới đến Hương Giác Tự, nhưng hề dừng mà tiếp tục men theo con đường gập ghềnh lên.
Đó chính là nơi an táng th-i th-ể Đại sư Văn Âm trong ngày hôm nay.
Mưa mỗi lúc một lớn, từng giọt nước tí tách rơi xuống áo choàng, theo đó trượt xuống đất. Một phần thấm bùn đất, một phần nhỏ bắ-n lên khuôn mặt già nua khắc khổ, để những vệt nước ngừng lăn xuống.
Cuối cùng, cũng ngôi mộ, một lời, cúi bắt đầu đào đất.
Thân thể già yếu dường như một nguồn sức mạnh vô tận, từng nhát xẻng bổ xuống mặt đất lầy lội, cho đến khi chiếc quan tài gỗ sơn đỏ lộ .
Trời khuya, bốn bề tối đen như mực.
Nước mưa dội xuống nắp quan tài, cuốn trôi bùn đất, lâu lâu vang lên vài tiếng côn trùng kêu, mang đến một chút sinh khí cho khung cảnh ch-ết chóc nơi đây.
Thế nhưng, sự rợn ngợp trong khí vẫn khiến sởn gai ốc.
Lão hòa thượng dường như chẳng cảm thấy gì, ném xẻng sang một bên nhảy xuống huyệt mộ, dùng hết sức đẩy nắp quan tài .
Th-i th-ể bên trong hiện mắt, da mặt tím tái, khô quắt.
Hòa thượng thở dài, chậm rãi : "Ta sớm nhắc nhở ngươi , nước trong hoàng thất sâu lường , mà ngươi cứ nhất quyết dấn , giờ thì , đến mạng cũng chẳng yên ."
Hắn dùng sức đỡ lấy thể Đại sư Văn Âm, lấy từ một chiếc nón rộng vành, đội lên đầu ông, miệng lầm bầm trách cứ.
Bỗng nhiên, th-i th-ể chợt ho sặc sụa mấy tiếng, giọng khàn đặc như ai bóp nghẹt cổ họng: "Làm phiền sư … đây cũng là kế sách cuối cùng. Dù thì… Hương Giác Tự bao nhiêu sinh mạng, thể để nơi đó gặp chuyện ."
Hòa thượng nhíu mày, kéo Văn Âm khỏi quan tài, lắc đầu thở dài: "Biết ngày hôm nay, hà tất thế ngay từ đầu? Sớm đoán kiếp nạn , thế mà vẫn cứ đâ-m đầu … Ngươi đúng là chẳng bao giờ sửa cái tật lo chuyện bao đồng!"
Đại sư Văn Âm , chỉ khổ: "Giờ là kẻ cùng đường, ngoài cách … còn thể gì?"
Nếu ông cho bất lực, e rằng còn điên cuồng hơn cả Thẩm An An!
Bản ông sống ch-ết quan trọng, nhưng cả nghìn mạng ở Hương Giác Tự thì thể đem đánh cược .
"A di đà Phật, xuất gia dối."
Vị trụ trì lườm ông một cái, lạnh giọng: "Ngươi khiến phá giới !"
Ông vốn đồng tình với kế giả ch-ết, che mắt thiên hạ .
Đại sư Văn Âm bật : "Nói dối vì việc thiện, thể xem là vọng ngữ. Chuyện … chính là Tiêu công tử dạy đấy."
__
Mưa vẫn rơi, xe ngựa di chuyển chậm chạp con đường trơn trượt, sợ rằng xóc nảy quá mức thể lật xe.
Lẽ chỉ cần một canh giờ rưỡi là thể về đến phủ Tứ Hoàng Tử, nhưng cuối cùng, mất đến hai canh giờ rưỡi mới tới nơi.
Thẩm An An ảnh hưởng gì, vì từ lâu nàng ngủ thi-ếp trong xe ngựa.
Mưa bên ngoài vẫn ngừng rơi, Tiêu Uyên bèn sai quản gia chuẩn kiệu mềm để đưa nàng về Ngô Đồng Viện.
Thẩm An An trở , cảm giác chạm , nàng hé mắt Tiêu Uyên một cái, an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.