Khánh Phong sững , lắc đầu mà gì. Chuyện thứ mà một kẻ hạ nhân như thể bàn luận.
Dương cô cô mím môi, hỏi thêm nữa.
Một lát , cửa thư phòng mở , Khánh An : "Điện hạ mời Dương cô cô ."
Bà bước phòng, thấy Tiêu Uyên, hốc mắt liền đỏ hoe: "Tiểu điện hạ..."
Tiêu Uyên nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm An An, động tác hiệu im lặng. Dương cô cô lập tức gật đầu, sang nàng một cái, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Cô cô đến tìm , chuyện gì ?"
Dương cô cô khuôn mặt đầy tức giận, lên tiếng: "Tiểu điện hạ, nô tỳ nghỉ ngơi mấy ngày , bao giờ mới dẫn nô tỳ lên điện Phụng Thiên đối chất với Hoàng đế?"
"Không cần vội, chờ thêm vài ngày cũng ." - Giọng Tiêu Uyên điềm tĩnh.
Dương cô cô đột nhiên quỳ phịch xuống, nước mắt giàn giụa: "Tiểu điện hạ, nô tỳ đợi nữa ! Những năm qua, chỉ cần nhắm mắt , nô tỳ đều thấy dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của nương nương. Người dành trọn tình cảm cho ông , nhưng ông lợi dụng sự lương thiện để những chuyện tàn nhẫn và bỉ ổi..."
"Tiểu điện hạ, lý do duy nhất để nô tỳ còn sống đến giờ là vạch trần bộ mặt xa của ông , để văn võ bá quan, thậm chí là muôn dân thiên hạ, đều rõ đang phụng dưỡng loại quân vương nào! Phải đòi công bằng cho nương nương!"
Thẩm An An dường như tiếng động tỉnh giấc, khó chịu cau mày, cơ thể cựa quậy. Tiêu Uyên lập tức nhẹ nhàng xoa lưng nàng trấn an, đáy mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng thiếu kiên nhẫn.
"Nếu ngươi kiên quyết như , thì ba ngày ."
"Vâng!"
Dương cô cô lập tức dập đầu thật mạnh, chậm rãi dậy. Ánh mắt bà rơi xuống Thẩm An An đang tựa đầu đùi Tiêu Uyên.
"Dương cô cô còn chuyện gì ?"
Bất ngờ thấy giọng lạnh lẽo vang lên, bà giật ngước lên, liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy tĩnh lặng của Tiêu Uyên, tim khẽ run.
Nhiều năm gặp, tiểu điện hạ năm xưa còn là đứa trẻ từng nương tựa bà nữa .
Bà mấp máy môi, chần chừ lên tiếng: "Lão nô... chỉ hỏi một câu. Hoàng Tử phi mang thai ?"
Trong mắt bà lóe lên tia hy vọng.
Tiêu Uyên khựng , vẻ lạnh lùng vơi đôi chút, nhưng vẫn lắc đầu.
Dương cô cô im lặng, đôi mắt lộ rõ vẻ thất vọng, hành lễ lui ngoài.
Khi cửa thư phòng đóng , vốn đang ngủ say, Thẩm An An đột nhiên mở mắt, chân mày nhíu , đôi mắt hạnh trong veo chằm chằm Tiêu Uyên.
"Chàng thật sự dẫn bà lên điện Phụng Thiên ?"
"Ừm."
Hắn dịu dàng xoa đầu nàng, giọng trầm : "Phu nhân yên tâm, tính toán."
Thẩm An An gì thêm, vùi đầu lòng , nhắm mắt nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm An An dụi nhẹ đầu , giọng lười biếng: "Hôm nay ngủ nhiều một chút, ngày mai chắc chắn dậy ."
…
Sáng sớm hôm , Tiêu Uyên động đậy, Thẩm An An mở mắt.
Hắn bất đắc dĩ bật : "Bên ngoài vẫn còn tối, nàng thật sự ?"
"Ừm."
Nàng dứt khoát vén chăn bước xuống giường, gọi Mặc Hương giúp rửa mặt, y phục.
"Thực , thể tự xử lý ."
" cùng ."
Thẩm An An nghiêng đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo chăm chú.
Tiêu Uyên lặng lẽ thở dài, đành đồng ý.
…
Trời còn tờ mờ sáng, khí buốt lạnh, gió thổi qua khiến da thịt tê buốt. Tiêu Uyên đích khoác áo choàng lên vai Thẩm An An, mới nắm tay nàng dắt ngoài.
Vừa rẽ qua hành lang gấp khúc, từ xa thấy bóng dáng Dương cô cô đang đợi sẵn. Bà tiến lên hai bước, quỳ gối hành lễ: "Tiểu điện hạ, Hoàng Tử phi."
Thẩm An An khẽ gật đầu: "Đứng lên ."
Dương cô cô mỉm hai , ánh mắt nhanh chóng ngấn lệ: "Tiểu điện hạ và Hoàng Tử phi thật sự xứng đôi. Nếu nương nương còn sống, nhất định sẽ vui mừng lắm."
Thẩm An An lặng lẽ ngước Tiêu Uyên, siết chặt bàn tay đang nắm lấy , âm thầm an ủi .
Sắc mặt Tiêu Uyên bình thản, chỉ ngắn gọn: "Đi thôi."
Dương cô cô chắp tay, lặng lẽ theo hai lên xe ngựa.
"Có lạnh ?" - Tiêu Uyên khẽ hỏi han.
Thẩm An An lắc đầu, ánh mắt dời sang Dương cô cô đang đối diện.
"Nghe phu quân , bà từng là gia nô của Tề gia, còn tình tỷ với mẫu phi ?"
" . Nương nương nhân từ, đối đãi hạ nhân khoan dung, là nô tỳ phận mỏng mà ưu ái."
Thẩm An An khẽ : "Chốn cung đình giống với phủ quan thường tình, đầy rẫy cạm bẫy và hiểm nguy. Có thể đồng hành cùng suốt bao năm như , đủ thấy tình cảm giữa bà và mẫu phi hề tầm thường."
Dương cô cô mím môi, khẽ cúi đầu, gì thêm.
Thẩm An An cũng đầu ngoài cửa sổ, nhất thời ai lên tiếng. Bánh xe ngựa lăn đều, dọc con đường cung, những chiếc đèn lưu ly tỏa sáng rực rỡ, kéo dài một dải ánh sáng mờ ảo.
Một lúc , nàng chậm rãi cất giọng: "Phu quân , thuở nhỏ nhờ bà bảo vệ mới thể sống sót sự chèn ép của Nhị Hoàng Tử và mẫu phi . Chàng luôn ghi nhớ ơn nghĩa . Nếu thể, mong bà thể an hưởng tuổi già, lo nghĩ điều gì."
Dương cô cô thoáng giật , như kịp phản ứng. Một màn sương mỏng nhanh chóng phủ lên đôi mắt già nua, bà cúi thấp đầu, giọng nghẹn ngào: "Bảo vệ tiểu điện hạ là trách nhiệm của nô tỳ."
Lúc , xe ngựa chậm rãi dừng . Khánh An vén rèm xe, cung kính thưa: "Điện hạ, đến nơi ."
Tiêu Uyên nàng, khẽ hỏi: "Nàng cùng ?"
"Không ."
Thẩm An An nhẹ nhàng rút tay , khẽ: "Tránh để đám ngự sử lải nhải ngớt. Chàng , đợi xe."
Dương cô cô cúi đầu thật thấp, lặng lẽ theo Tiêu Uyên chuẩn xuống xe.
"Dương cô cô." - Thẩm An An bỗng gọi nhẹ một tiếng.
Bà dừng bước.
"Hà tất vội vàng đến ? Ngày tháng còn dài, thể từ từ tính toán."
Cả Dương cô cô cứng đờ. Một lát , bà lấy vẻ bình tĩnh, xoay nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng đầy chua xót: "Cái ch-ết của nương nương thể rửa sạch oan khuất, còn gánh chịu bao điều tiếng. Nô tỳ sống đời cũng chỉ là cái xác hồn, chẳng khác nào ch-ết. Tiểu điện hạ là tình nghĩa, xin Hoàng Tử phi, nhất định đối xử thật với ngài ."